Phòng tắm được điều chỉnh thành độ sáng vừa, kèm theo tiếng nước chảy, như những con sóng đang hăng hái nhảy múa trên bãi biển vào lúc thủy triều dâng lên lúc hoàng hôn.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, có người còn tranh thủ thắp nến thơm trên mặt bàn đá cẩm thạch. Ngọn lửa nhảy múa, giống như người đang thoải mái đong đưa trên bồn tắm lúc này.
"Chậm đã…" Tần Phong nửa người bị đè dưới nước, anh khẽ rên một tiếng, đột ngột ôm chặt vòng eo mảnh mai đang ngồi trên người mình: "Sao em lúc nào cũng hấp tấp vậy?"
Người ngồi trên không bị ảnh hưởng, ngược lại còn trở nên hung hãn hơn, con rắn trên ngực cô liên tục lắc lư. Trần Túy hơi hé mắt, lộ ra biểu cảm mà bình thường không thể thấy được.
Tần Phong lúc này hoàn toàn chú ý vào gương mặt đầy d*c v*ng của cô, không còn thời gian để quan tâm đến phần dưới, chỉ có thể phối hợp.
Những chỗ dính sát vào nhau càng lúc càng ướt át và dính dấp, tiếp theo là một cơn thắt chặt thấu xương, cả hai cùng rên lên, hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.
"Bởi vì ngày mai còn phải đi làm." Người nãy giờ chỉ biết làm càn thở hổn hển, cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện.
Tần Phong cười nhẹ rồi l**m cắn cổ cô: "Em thật sự rất yêu nghề đấy, chef…"
Ai ngờ, Trần Túy đã lùi sang một bên, không tiếp tục sự thân mật này, rời khỏi vòng tay của Tần Phong.
Khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi kết thúc, mỗi lần chỉ trong vài phút sau đó, Trần Túy mới chủ động dán sát vào cơ thể đó một chút, chờ đến khi cơ thể mình không còn nhạy cảm nữa thì sẽ rời đi không chút do dự.
Tần Phong tặc lưỡi một tiếng, nói với giọng không hài lòng: "May mà em không phải là đàn ông, nếu không sẽ bị người ta nói là XX xong là trở mặt…"
Câu này được thì thầm bên tai Trần Túy, cô nghe xong thì suy nghĩ một lúc về hai chữ đó, rồi đi vào phòng tắm xả nước, tự mình bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc ra ngoài, cô liếc nhìn cây nến trên mặt bàn đá cẩm thạch rồi cúi người khẽ thổi tắt nó. Cô nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể tiếp tục như vậy.
Tính cả hôm nay, họ đã liên tiếp quậy phá ba ngày rồi, và mỗi tối kết thúc đều ở phòng tắm nhà Tần Phong.
Phải thừa nhận, Tần Phong hiểu biết về cuộc sống tình thú hơn Trần Túy nhiều, ngay cả khi l*m t*nh cũng không quên thắp nến để tạo không khí, trong nhà cũng chất đầy những vật phẩm có thể tạo nên "Bầu không khí". Không giống như một vị đầu bếp nào đó yêu nghề, mở cửa phòng chỉ thấy những bức tường trống rỗng và vài món đồ dùng bếp, đúng là một ví dụ điển hình "Danshari[20]".
[20]Danshari là một triết lý yoga do Masahiro Oki, người sáng lập Okido Yoga, tiên phong. Nó được đề xuất lần đầu tiên vào năm 1976 và được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới nhờ nỗ lực của đệ tử ông, Eiko Yamashita. Khái niệm này, có nghĩa là "cắt bỏ những thứ không cần thiết; loại bỏ những thứ thừa thãi; buông bỏ sự bám víu vào của cải", nó đã được chọn là từ thông dụng tại Nhật Bản năm 2010.
Danshari hướng tới việc giải phóng bản thân khỏi những phiền toái do đồ đạc gây ra, làm cho cuộc đời trở nên nhẹ gánh. Trần Túy mặc xong quần áo thì thuần thục đi vào bếp rót cho mình một ly rượu. Uống vài ngụm, một người khác cũng từ phòng đi ra, tự nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Tần Phong ngửi thấy mùi sữa tắm của mình: "Đêm nay đừng đi, ở lại đây ngủ đi."
"Không được." Trần Túy uống xong rượu, tiện tay rửa ly: "Mai còn phải đi làm."
Vẫn là câu trả lời như cũ, Tần Phong nghe xong thì cười: "Nói cứ như hôm nay em không đi làm vậy, tôi thấy em trong bếp vẫn rất có sức lực mà."
"Bởi vì sáng nay tôi đã uống hai ly Americano." Trần Túy đặt cốc xuống khay: "Cảm ơn rượu của anh, tôi về trước đây."
"Này—chờ đã." Tần Phong chặn người lại, kéo về bên mình.
Trong lòng anh vẫn còn cảm giác ngứa ngáy, không hiểu sao có người trên giường và dưới giường lại có biểu hiện khác nhau như vậy. Sau khi làm những hành động thân mật, thường thì con gái sẽ thích làm nũng và bám dính, nhưng người trước mặt lại hoàn toàn ngược lại, xuống giường liền trở thành một động vật máu lạnh.
Có điều cô trên giường lại mang một sự nhiệt tình khó nói thành lời…
Cảm nhận được hơi thở nặng nề phía sau, Trần Túy nhắc nhở: "Ngày mai tôi thật sự phải dậy sớm chạy bộ."
"Tôi đâu có nói không cho em dậy chạy bộ, tôi đảm bảo đêm nay sẽ không làm phiền em, để em yên tâm ngủ." Cặp mắt đào hoa của Tần Phong lại hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, như một con cáo trung thành đã được thuần hóa.
Mặc dù biết rằng con cáo chỉ đang giả vờ, Trần Túy vẫn thở dài và nói: "Nhưng khi anh nằm cạnh tôi, tay cứ nhích tới nhích lui, sẽ không thể kiềm chế được."
Tần Phong ngẩn người, rồi cười thành tiếng: "Em nói xem, lần nào tôi không kiềm chế được?"
Trần Túy nhìn vào mắt anh, nói: "Tôi sợ bản thân sẽ không kiềm chế được." Quả thật, mỗi lần đều là cô bị k*ch th*ch d*c v*ng, rồi đè người xuống dưới.
"Thế à…" Tần Phong trêu đùa không thành, chỉ biết ngẩn người trước sự thật này, cuối cùng đành cười khổ, đưa người về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!