Chương 12: MÓN THỨ CHÍN: YÊM ĐỐC TIÊN(I)

Trần Túy tỉnh dậy vào một tiếng sau, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Cô không thích mùi này, vì vậy ấn tượng rất sâu sắc về nó.

Cô muốn mở mắt, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng, vừa cử động nhẹ thì bên cạnh có người đỡ cô ngồi dậy.

"Cảm ơn anh, Cảnh Phàn."

Trần Túy nói cảm ơn theo bản năng, đôi tay đỡ cô bỗng khựng lại, sau đó người nọ cười lạnh một tiếng.

"Có vẻ như bếp trưởng Trần Túy bị ốm thật rồi, ngay cả tôi là ai cũng không biết."

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai, Trần Túy quá quen thuộc với âm thanh này.

Mỗi lần chỉ khi giao việc trong nhà hàng, anh mới gọi cô là "bếp trưởng Trần Túy", khi muốn đùa giỡn sẽ gọi cô là "chef" với giọng điệu lên cao, nhưng lúc này bốn chữ đó được nhấn mạnh, như đang cố ý nói mát.

Trần Túy mở mí mắt nặng nề, đối diện với đôi mắt đào hoa hơi sắc bén, lúc này cô mới ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

"Cảm ơn anh." Cô lại nói lời cảm ơn.

Song, người trước mặt không chịu bỏ qua: "Sao không gọi tên tôi?"

Trần Túy không muốn để ý đến anh.

Cô muốn đứng dậy, nhưng bị Tần Phong chặn lại: "Nằm xuống trước đã, em vẫn đang truyền dịch đấy."

Khi liếc mắt sang bên trái, Trần Túy nhíu mày. Mình đã không truyền dịch nhiều năm, sao lại khiến bản thân rơi vào tình trạng này?

"Em có biết tại sao mình lại ngất không?" Chưa đợi câu trả lời, Tần Phong lại thì thầm bổ sung: "Còn ngã vào lòng người khác."

Trần Túy liếc anh, nghĩ thầm người này phiền thật. Cô nằm lại trên giường bệnh: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện."

"Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của em rất kém." Tần Phong nói: "Mấy ngày trước bị dị ứng thực phẩm cộng với việc không quen với khí hậu sau khi về nước, lại còn mệt mỏi quá mức, giờ đang bị sốt nhẹ. À, còn hạ đường huyết nữa."

"Hôm nay cả ngày tôi không thấy em ăn uống gì, bữa sáng em đã ăn gì vậy?"

Trần Túy không thể tin những gì Tần Phong đang miêu tả là về cơ thể của mình, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi không ăn sáng."

Tần Phong sửng sốt: "Vậy là em không ăn gì cả ngày hôm nay?"

"Ừ." Cô điều chỉnh tư thế, hơi nhích người dậy: "Có thể đưa cho tôi chai nước không?"

Việc trò chuyện với anh Vương đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, Trần Túy đã đói và khát từ lâu. Cô đưa tay lấy nước, người bên cạnh không buông tay, hai người nhìn nhau, Tần Phong nhắc nhở cô: "Uống từ từ thôi."

"Ờ, cảm ơn." Trần Túy đáp, rồi chầm chậm uống hết nửa chai, Tần Phong kiên nhẫn nhận lại chai nước từ cô, rồi đưa cho cô một bát đồ ăn: "Đây là gì?"

Nhìn có vẻ là sản phẩm từ sữa, Trần Túy vô thức cầm thìa lên, thì nghe thấy tên của nó – "Sữa gừng."

Sữa… gừng[16]?

[16]Sữa gừng là một món tráng miệng truyền thống của thị trấn Sa Loan thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Món này thuộc ẩm thực Quảng Đông. Nguyên liệu chính của món này là sữa trâu và nước gừng, được làm bằng phương pháp đông tụ tự nhiên của enzyme gừng và protein sữa. Vị ngọt dịu, cay nhẹ, có tác dụng làm ấm bụng, trừ hàn. Sữa gừng giàu canxi, sắt, thường được tìm thấy ở đồng bằng sông Châu Giang, Hồng Kông và Ma Cao. Món ăn vặt này có nguồn gốc từ thị trấn Sa Loan vào cuối thời nhà Thanh.

Bàn tay đang cầm thìa của Trần Túy khựng lại, Tần Phong cười khẽ hỏi cô: "Đừng nói với tôi là em không ăn gừng nhé."

"Ừm…" Cô trả lời với vẻ chột dạ.

Trong ẩm thực phương Tây, thực sự không thường sử dụng gừng. Trần Túy thường chọn gắp gừng ra khi thấy nó trong các món ăn Trung Quốc, nhưng món tráng miệng làm từ gừng… 

Cô vẫn giữ ý kiến thận trọng và không muốn thử. 

"Cũng không biết ai nói mình không kén ăn." Tần Phong cười bất đắc dĩ, đổi cho cô một bát khác: "Đậu hũ hạnh nhân, cái này được chứ, chef?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!