Chương 11: MÓN THỨ TÁM: CƠM ĐĨA PHỦ THỊT CUA

Trần Túy mở cửa khi đã lấy lại bình tĩnh, rồi nói với người bên ngoài: "Sam, tìm tôi có chuyện gì vậy?"  

Là Samantha, nhân vật trong câu chuyện mà Cảnh Phàn đã kể cách đây mười phút, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác.  

Samantha nói: "Bếp trưởng, bánh mousse sô cô la đã được trang trí xong." Hai người vừa nói vừa đi về phía bếp, Samantha không thấy người khác trong văn phòng: "Còn nữa, em vừa nghĩ ra một điều. Nếu sau này mousse sô cô la trở thành món tráng miệng cố định trong thực đơn, có thể làm bánh trong cốc thủy tinh, giữa các lớp mousse có thể thêm một lớp quả mọng tươi."  

Trần Túy nói: "Được, đợi tuần sau nhờ quản lý Tần hỏi ý kiến khách hàng, nếu mousse sô cô la được yêu thích thì em có thể tranh thủ làm một cái thử xem."  

Samantha tuy còn trẻ nhưng rất tự tin vào chuyên môn của mình, dám nói ra ý tưởng của mình, điều này khiến Trần Túy rất tán thưởng.  

"Vâng, bếp trưởng." Samantha đáp gọn, bỗng chú ý đến môi của Trần Túy: "Bếp trưởng, khóe miệng chị bị chảy máu kìa."  

"Ừm, không sao." Trần Túy đành lảng tránh vì không giỏi bịa đặt lời nói dối.  

"Cổ của chị sao lại…" Samantha dừng bước: "Cánh tay cũng vậy, đỏ một mảng lớn như thế này."  

Cảnh Phàn nghe thấy liền đi tới, cũng nhìn thấy mảng da lộ ra của Trần Túy. Anh ta nhíu mày: "Chuyện gì vậy, vừa nãy còn bình thường mà."

"Không có gì đâu." Trần Túy bị hai người vây quanh, cô có phần mất tự nhiên: "Dị ứng thôi, tôi đã uống thuốc rồi."

"Dị ứng? Cô ăn gì mà……" Cảnh Phàn suy nghĩ vài giây rồi bật thốt: "Chẳng lẽ là cua?"

"Ừ, tôi dị ứng với tôm cua."

Cảnh Phàn sững người, lòng cảm thấy áy náy: "Cái này… sao cô không nói với tôi, nếu tôi biết cô bị dị ứng thì đã không để cô thử rồi!"

Trần Túy còn chưa kịp trả lời, Samantha đứng bên cạnh đã hừ lạnh, rồi quay người rời đi, để lại hai người đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Cảnh Phàn chỉ vào bóng lưng đó: "Có phải cô ấy…"

Trần Túy bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ…"

Xem chừng thật sự cần tìm thời gian để nói chuyện với Samantha rồi.

Làm bếp trưởng thật khó.

Đánh giá từ phản hồi của khách hàng trong tuần thứ hai, thực đơn thử nghiệm không tốt bằng tuần trước. Các món chính của tuần này là mì thịt cua và cơm trộn nấm matsutake[14]. Có lẽ vì không thấy "thịt" mà mọi người mong đợi nên nhiều người phàn nàn rằng bộ thực đơn thứ hai không đáng.

[14]Cơm trộn nấm Matsutake, hay còn gọi là Matsutake Gohan, là một món ăn truyền thống của Nhật Bản, đặc biệt phổ biến vào mùa thu. Món ăn này kết hợp gạo Nhật dẻo thơm với nấm Matsutake (nấm tùng nhung) tươi, tạo nên hương vị đặc trưng, thơm ngon và đậm đà. Món khai vị và tráng miệng được khen ngợi khá nhiều, đặc biệt là món khai vị, là những cuộn gà và thịt bò tartare[14] với khẩu phần rất đầy đặn. Vì vậy, có khách đã đùa rằng nếu đổi thứ tự giữa món khai vị và món chính thì sẽ hợp lý hơn.

Không ai quan tâm rằng chi phí cho thịt cua và nấm matsutake thực ra còn cao hơn cả thịt.

[15]Thịt bò Tartare (steak tartare) hay còn gọi là món bò tái kiểu Pháp là một món thịt được làm từ thịt sống xay nhuyễn (nguyên liệu thịt từ các loại thịt bò hoặc thịt lợn hay thịt ngựa), đây là món thịt bò sống trộn nước xốt Tacta. Nó thường được ăn kèm với hành tây, cải bạch hoa (caper) và gia vị, sau đó thường kết hợp với tiêu xay, ớt tươi và nước sốt Worcestershire, đôi khi món này được dùng kèm với một lòng đỏ trứng sống, và thường là bánh mì đen.

Tuần này, nguyên liệu vẫn còn khá nhiều, Trần Túy đã nhờ Cảnh Phàn làm cơm phủ thịt cua cho bữa ăn của nhân viên. Nhân viên phục vụ và khu bếp cùng ăn cơm, hò reo chúc mừng một tuần nữa được giải phóng, không biết rằng cơn đau đầu của bếp trưởng mới chỉ bắt đầu.

"Sam, em vội về nhà à?" Trần Túy gọi lại vị đầu bếp bánh ngọt đã mặc đồ chỉnh tề: "Có thời gian để nói chuyện không?"

Samantha nhìn đồng hồ: "Bếp trưởng, tối nay em có việc."

"Vậy à." Trần Túy nói: "Thế thì chúng ta nói chuyện vào tuần sau, đi đường cẩn thận nhé."

Samantha gật đầu, nhanh chóng đi về phía đầu ngõ và lên một chiếc xe.

Bếp trưởng Trần Túy lần đầu gặp khó khăn trở lại văn phòng uống một cốc nước lạnh, rồi quay lại bếp: "Anh Vương, có thời gian nói chuyện không?"

Anh Vương là một trong những học viên, lớn tuổi hơn mọi người, nhưng Trần Túy luôn quên tên của anh ta, nên cứ gọi như vậy. Anh Vương ăn xong miếng cơm cua cuối cùng, theo Trần Túy vào văn phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!