"Bếp trưởng Trần Túy, chị thấy bánh mousse sô cô la như vậy có được không?"
"Hình dạng mousse rất đẹp, cách trình bày cũng ổn, có thể trang trí thêm một chút mâm xôi, dâu tây để tăng màu sắc, cân bằng hương vị."
"Vâng."
"Bếp trưởng, phiền cô nếm thử món súp khoai tây này."
"Ừm, rắc thêm chút tiêu đen vào."
"Không thành vấn đề!"
"Bếp trưởng Trần Túy……"
Trần Túy từ khi bắt đầu làm việc không lâu đã bị cả đội bếp vây quanh, dù mọi thứ diễn ra rất trôi chảy nhưng vẫn không có thời gian để uống nước. Đang định thở một hơi, thì Cảnh Phàn ở đầu bên kia bếp gọi cô.
Trần Túy đi qua thì thấy người đàn ông cao một mét chín với vẻ mặt mong đợi, nói với cô: "Cô đến thử món mì này đi?"
"Anh cũng đến góp tụ cho xôm à." Trần Túy dở khóc dở cười, nhìn vào đĩa mì cua trước mặt, nói: "Anh thấy đủ vị là được, tôi tin anh."
Mì cua là món chính của tuần này, nó được làm từ cà chua, loại nguyên liệu được ưa chuộng nhất trong ẩm thực Ý, và thêm ớt nhỏ tươi, là sự kết hợp hoàn hảo giữa vị cay và vị chua. Trước đây Cảnh Phàn cũng đã làm việc ở nhà hàng Ý vài năm, nên tuần này Trần Túy giao cho anh ta phụ trách hai món chính.
Gặp bếp trưởng thể hiện sự tin tưởng với mình, Cảnh Phàn tỏ ra ngại ngùng: "Hầy, tôi không dám tự quyết định mà."
"Được, tôi biết rồi." Trần Túy thử món mì ý thịt cua của Cảnh Phàn, rồi gật đầu khen ngợi: "Vị rất ngon, trình bày cũng đẹp mắt."
"Có chỗ nào cần cải thiện không?"
"Trước khi dọn món, rắc một ít tỏi phi lên, anh thấy sao?"
"Được! Cứ quyết như vậy đi!" Cảnh Phàn nói: "À, vừa rồi cô gái ở tiền sảnh chạy đến nói, nếu tuần này có phần thịt cua thừa trong bữa ăn của nhân viên thì có thể làm món cơm thịt cua gì đó không. Sao, bếp trưởng có phê chuẩn không?"
Trần Túy nghĩ đến mấy cô gái thường xuyên chạy đến trêu chọc bếp phó thì mỉm cười: "Bếp phó Cảnh Phàn đồng ý là được."
"Nè he, bây giờ ngay cả cô cũng trêu tôi." Cảnh Phàn kêu khổ không thôi.
"Bếp phó Cảnh Phàn" là cụm từ thường xuyên được nghe từ miệng các nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, mỗi lần gọi đều rất ngọt ngào, khiến Cảnh Phàn đỏ mặt. Anh ta và Trần Túy thỉnh thoảng sẽ ra sân sau trò chuyện trong giờ nghỉ, nói không ngờ mình đã có con trai rồi mà vẫn bị mấy cô gái nhỏ trêu chọc.
Trần Túy nghe thấy thì chỉ cười hiền, lặng lẽ lắng nghe anh ta nói. Cô không phản đối việc ở bên cạnh Cảnh Phàn.
Cảnh Phàn chắc chắn là một bếp phó đủ tiêu chuẩn, anh có kinh nghiệm phong phú nhưng lại khiêm tốn, làm việc nhanh gọn và tính cách không câu nệ tiểu tiết. Có lẽ do đã làm cha, nên có người đùa rằng anh chắc chắn là một người chồng hệ "cha" trong hôn nhân.
Bếp phó Cảnh Phàn nghe câu đùa này cũng không cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí còn cười đáp lại, nói rằng mình vốn dĩ đã là "cha".
Vì vậy, trong nhà hàng, Cảnh Phàn rất được lòng mọi người, nhân viên phục vụ ở tiền sảnh có việc gì cũng không tìm Trần Túy, thậm chí lúc nhàn rỗi cũng chạy sang "trêu ghẹo" Cảnh Phàn. Trong thời gian làm việc, mọi người có thể thư giãn tâm trạng là điều tốt, Trần Túy cũng có thái độ dung túng với việc này.
Chỉ có một người dường như không nghĩ như vậy.
"Trần Túy, có thời gian không? Ra sân sau cùng tôi hút điếu thuốc?" Cảnh Phàn và Trần Túy khá thân với nhau, tuổi tác cũng xêm xêm, nên trong giờ nghỉ họ thường gọi thẳng tên đối phương.
Hai người ngồi cạnh nhau trên thùng sữa ở sân sau, Trần Túy mở lời trước: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Tôi biết không giấu được cô." Cảnh Phàn cười ngại: "Dạo gần đây tôi phát hiện… Sam có vẻ ghét tôi thì phải?"
"Samantha?" Trần Túy có vẻ nghi ngờ, Cảnh Phàn đành gật đầu.
Samantha là tên của đầu bếp làm đồ ngọt, ngày đầu tiên đến bếp cô ấy không nhắc đến tên tiếng Trung của mình, chỉ bảo mọi người gọi mình là Sam. Cô ấy thường ít nói, chỉ cúi đầu làm việc, có thể thấy là một cô gái rất ngầu.
Chỉ cần nghĩ đến cấu trúc kỳ diệu của căn bếp này, Trần Túy không khỏi cảm thán về khả năng giao tiếp của Tiểu Niên, không biết cậu ấy đã quen biết nhiều đầu bếp xuất sắc như vậy từ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!