*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Túy trở về nước là vì một người bạn đã tốn nhiều công sức để "đào" cô từ Pháp về. Lần trước cô về nước là chuyện của cách đây năm năm, các thành phố trong nước thay đổi từng ngày, đặc biệt là Thượng Hải.
Quen với những thị trấn nông thôn ở ngoại ô Paris, Trần Túy không khỏi cảm thấy mới lạ khi thấy nhà hàng vẫn đông khách sau mười giờ, vì bên đó khi mặt trời lặn thì chẳng còn mấy bóng người.
"Cô gái, qua cột đèn giao thông thì tôi thả cô ở đầu ngõ được không?"
"Được, cảm ơn."
Xe taxi chạy qua ngã tư nhộn nhịp rồi dừng lại bên đường, tài xế quay đầu lại nói: "Quét mã này là được."
Trong lúc nói, tài xế nhìn lướt qua Trần Túy rồi tỏ ra ngạc nhiên: "Cô gái nhỏ mặc như vậy không lạnh à, bên trong tôi còn mặc áo len nè."
Trần Túy im lặng trả tiền, sau đó lắc đầu nhẹ rồi xuống xe đi về phía đầu ngõ.
Tối nay tuy là đêm ấm, nhưng vừa qua lễ Thanh Minh, còn xa mới đến mùa hè. Trần Túy mặc một chiếc váy ôm sát màu đen, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo dài lỏng lẻo. Hình xăm từ ngực lan ra một cách phóng khoáng, nhưng đầu bên kia của hình xăm lại được giấu kín, lặng lẽ trườn vào khe hở, trở thành bí ẩn như mờ như ảo.
Một người không hợp với nơi này như cô vừa xuống xe đi vài bước đã trở thành tâm điểm, chỉ có điều ánh mắt của người qua đường đầy ý vị mập mờ, giống như ánh mắt của tài xế vừa rồi. Nhưng cô cũng không mấy quan tâm.
Điện thoại ở thắt lưng rung lên vài lần, Trần Túy dừng bước. Nhìn số của người gọi đến, là Sơ Tiểu Niên, nên cô bắt máy và hỏi ngay: "Tôi đã đến, quán mà cậu nói tên gì vậy?"
Người ở đầu dây bên kia ngẩn ra, hỏi: "Quán nào? Cậu đến đâu rồi?"
Trần Túy nói: "Chính là quán mà cậu nói có nhiều đàn ông đẹp, đồ ăn cũng rất ngon ấy."
Sơ Tiểu Niên im lặng vài giây, rồi bật cười lớn, Trần Túy giơ điện thoại ra xa một chút để chờ đối phương cười xong.
"Quào, vừa mới điều chỉnh xong múi giờ đã ra ngoài rồi, quả là một người đam mê thể dục thể thao, tinh lực dồi dào thật đấy!" Sơ Tiểu Niên cười đầy hàm súc, cậu ấy không dông dài mà báo cho cô biết những trang trí nổi bật ở cửa quán.
Trần Túy không tắt điện thoại, cô đi sâu vào trong ngõ, đám con trai xếp thành hàng đang huýt sáo về phía cô.
Con trai thường tụ tập lại với nhau thì sẽ vô cùng kiêu ngạo, điều này đúng với mọi loại đàn ông. Sơ Tiểu Niên rõ ràng cũng nghe thấy, không ngần ngại trêu chọc: "Ba năm không gặp, cậu vẫn là bảo đao chưa già nhỉ!"
"Món ăn mà cậu đã giới thiệu cho tôi lần trước là gì nhỉ?" Trần Túy không đáp lại lời của Sơ Tiểu Niên, mà lại hỏi về món ăn ở quán bar.
Cô luôn có tư duy nhảy vọt, Sơ Tiểu Niên đã quen biết Trần Túy gần mười năm, nên đã sớm quen với điều đó, liền nghiêm túc trả lời: "Xì gà cuốn thịt vịt."
Trần Túy ngẫm nghĩ rồi lặp lại tên món, nói: "Nghe có vẻ thú vị, làm như thế nào?"
"Theo tớ thì hẳn là họ sẽ đập thịt vịt thành thịt bằm, rồi thêm bột và nặn thành hình, sau đó…" Sơ Tiểu Niên nói đến nửa chừng thì dừng lại, giọng điệu chuyển sang khóc dở mếu dở, "Xin hỏi chef, chuyến đi này của cậu rốt cuộc là để làm gì? Đừng nói là cậu tính đi ăn trộm công thức món ăn cho nhà hàng chúng ta à nha?"
Trần Túy bật cười, giọng điệu vẫn bình thản: "Đúng vậy, nên cậu phải tăng lương đó."
"Về lương thì cậu cứ yên tâm! Chỉ có nhiều hơn so với lúc trước tớ nói với cậu, tớ khó khăn lắm mới săn được cậu từ Pháp về, không lẽ lại không chăm sóc tốt cho cậu, chưa kể cậu còn là ân nhân cứu mạng của tớ nữa!"
Năm đó, Sơ Tiểu Niên và Trần Túy cùng học tại trường Le Cordon Bleu[1] ở Pháp. Trong một buổi đánh giá, Sơ Tiểu Niên ăn nhầm đồ và bị dị ứng cơ quan[2], chính Trần Túy đã bình tĩnh tìm thuốc cho cậu ấy, rồi gọi xe cứu thương. Bởi vậy Sơ Tiểu Niên suốt những năm qua luôn nhắc đến chuyện này, gặp ai cũng kể.
[1]Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu Paris là trường nghệ thuật ẩm thực, được thành lập vào năm 1895 bởi nhà báo và nhà xuất bản của tạp chí La Cuisinière Cordon Bleu, Martel, Distay. Vào ngày 15 tháng 10 năm 1895, một sự kiện trình diễn ẩm thực đã được tổ chức tại trường, lần đầu tiên giới thiệu bếp điện trên sân khấu, sự kiện này đã đóng góp lớn cho việc quảng bá tạp chí và thành lập trường ẩm thực Paris.
Le Cordon Bleu là một trong những tổ chức nổi tiếng nhất thế giới vì những cống hiến cho ngành giáo dục ẩm thực, nhà hàng – khách sạn và du lịch.[2]Dị ứng cơ quan, hay dị ứng toàn thân, là phản ứng quá mẫn của hệ miễn dịch khi tiếp xúc với một chất lạ (dị nguyên) mà cơ thể nhầm là có hại. Phản ứng này có thể ảnh hưởng đến nhiều cơ quan trong cơ thể, gây ra các triệu chứng đa dạng, từ nhẹ đến nghiêm trọng, thậm chí đe dọa tính mạng. Trần Túy mọi khi đều không để ý đến chuyện này, lần này cũng vậy.
"Vậy tối nay cậu định "ăn" gì, cơm hay đàn ông?" Sơ Tiểu Niên hỏi với vẻ ranh mãnh.
Trần Túy ngước mắt nhìn đường, nói: "Ăn sạch cả cơm lẫn người thôi."
Sơ Tiểu Niên ngạc nhiên, cười mắng một câu rồi bất đắc dĩ sửa lời cô: "Bạn yêu, sau khi về nước chúng ta không thể nói như vậy đâu! Có vẻ như tiếng Trung của cậu cần cải thiện thêm đấy."
"Không sao, trong bếp là đủ rồi." Trần Túy dừng bước, xác nhận xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!