Chương 9: (Vô Đề)

9 giờ sáng, chuông báo thức của Lục Vọng vang khắp cả căn phòng, bản nhạc rock sôi động kéo người ta ra khỏi giấc mơ quay về thực tại. Đồng Tự nhăn mặt đau khổ, kéo chăn trùm kín đầu, định tiếp tục ngủ thêm một lát.

Vài giây sau, cậu như lò xo bật dậy khỏi giường.

Phần thân trên không mặc gì, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ, cậu lật chăn ra nhìn, cảnh tượng bên trong cũng chẳng khá hơn.

"Đệt mẹ!"

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Ký ức chỉ dừng lại ở KTV, những chai rượu lộn xộn thoáng lướt qua trong đầu, toàn là những hình ảnh rời rạc không thể ghép lại hoàn chỉnh.

Cậu đã uống đến mức mất trí nhớ.

Trên giường bên trái có một người đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc chăn trắng tinh, một chân duỗi ra ngoài giường, lòng bàn chân có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Đồng Tự ôm chăn, cả người hóa đá ngay tại chỗ. Cậu không biết mình đang ở đâu, không biết quần áo biến đâu mất, càng không hiểu vì sao bản thân lại tr*n tr**ng nằm trên giường!

Đêm qua ai đưa cậu về khách sạn?

Đã xảy ra chuyện gì chưa?

Lư Thanh Sơn và Tô Đạt đâu rồi?

Những suy nghĩ này bị tiếng chuông báo thức như bom nổ cắt đứt, người bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh. Lục Vọng kéo chăn ra, một gương mặt điển trai ló ra khỏi chăn.

Đồng Tự nhìn thấy liền cảm thấy mình bị thiệt, chộp lấy chiếc gối trên giường, ném thẳng vào Lục Vọng còn chưa mở mắt.

Lục Vọng chưa mở mắt đã cảm nhận được sát khí từ phía đối phương, tuy là chuyện nằm trong dự liệu nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Anh lười biếng cười một cái, gạt chiếc gối ra khỏi mặt, chậm rãi nghiêng người, chống đầu bằng một cánh tay.

Anh nhìn người đàn ông đang ngồi luống cuống ở đầu giường, cười hỏi: "Đồng Bảo, tối qua ngủ ngon chứ?"

Hai túm tóc sau đầu Đồng Tự vểnh lên, mí mắt hơi sưng, nhìn trông đáng yêu đến lạ. Lục Vọng không nhịn được nhìn thêm vài lần, định nhìn tiếp xuống dưới thì bị người ta dùng chăn chắn lại.

"Quần áo của tôi đâu rồi?" Đồng Tự cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự hoảng hốt.

"Quần áo à…" Lục Vọng nghĩ một lát, rồi chỉ về phía phòng tắm: "Đêm qua cậu tự cởi đấy, không nhớ à?"

"Nếu nhớ thì còn hỏi anh làm gì?" Đồng Tự tức đến đỉnh điểm.

Lục Vọng ung dung ngồi dậy: "Đêm qua cậu chưa sấy tóc đã ngủ mất, tôi tốt bụng bế cậu lên giường, còn đắp chăn cho cậu nữa."

Đồng Tự cẩn thận tiêu hóa từng chữ trong lời của đối phương: "Anh bế tôi á?"

Lục Vọng gật đầu: "Ngủ như con heo chết ấy, tôi bế cậu lên giường còn không phản ứng, Về sau đừng đi uống rượu một mình nữa, con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình!"

Trong lòng Đồng Tự tràn ngập lo lắng và lúng túng, nghĩ một lúc lâu mới hỏi: "Tôi ra khỏi phòng tắm kiểu gì?"

Lục Vọng mặc áo choàng tắm đi sang phía bên kia giường lấy chai nước khoáng, chậm rãi mở nắp, ngửa đầu uống hơn nửa chai rồi mới lên tiếng: "Cậu nghĩ xem?"

Xung quanh Đồng Tự không có lấy một mảnh quần áo, áo choàng vẫn còn treo trong tủ.

Vậy… lẽ nào… tối qua tắm xong cậu cứ thế tr*n tr**ng bước ra ngoài?!

Nghĩ tới đây, Đồng Tự bắt đầu mất bình tĩnh: "Anh… thấy rồi à?"

"Tôi còn bế cậu lên giường cơ mà, đâu phải mù."

Lục Vọng uống nốt nửa chai nước còn lại, khóe miệng nhếch lên: "Nếu cậu muốn tôi chịu trách nhiệm thì tôi cũng không phản đối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!