Chương 8: (Vô Đề)

"Lần này cậu bắt buộc phải nể mặt đấy, không thì anh em làm sao mà tiếp tục làm bạn!" Lư Thanh Sơn buông lời cứng rắn.

Đồng Tự vô cùng miễn cưỡng cúp máy. Khi cậu đến được quán nướng ở cổng sau, ba người kia đã bắt đầu uống rồi. Đồ nướng còn chưa mang lên, có vẻ họ cũng mới đến không lâu.

Chiếc bàn vuông nhỏ, hai thùng bia được đặt ở bên cạnh bàn, trước mặt mỗi người đều có một ly thủy tinh, trên thành cốc nổi bọt bia trắng xóa, xem ra hôm nay ai cũng có ý định chiến hết mình.

Vị trí đối diện Lục Vọng vẫn còn trống, Đồng Tự bước tới và ngồi xuống.

"Đến trễ thế này, không phạt ba ly là không được đâu nhé?"

Đồng Tự vừa ngồi xuống, Lục Vọng đã lập tức gợi chuyện ép rượu, như thể cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù.

Tô Đạt rót đầy bia cho Đồng Tự: "Tự giác chút đi anh Đồng, trễ giờ thì chịu phạt thôi!"

"Liên hoan trong ký túc xá mà cũng làm căng thế à?" Đồng Tự bắt đầu ba hoa với ba người đối diện: "Mục tiêu tối nay chẳng phải nên là đàn anh Lục à? Không chuốc cho anh ta say thì làm sao thể hiện được sự nhiệt tình của chúng ta?"

Lư Thanh Sơn cảm thấy cậu nói có lý: "Phải đấy, tối nay mục tiêu là đàn anh Lục! Hay là như này đi, anh Đồng uống ba ly, anh cũng phải uống ba ly!"

Lục Vọng cười nói: "Cậu ấy dám uống, thì tôi dám theo!"

Nói xong ánh mắt lại quay về phía Đồng Tự, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Đã nói đến nước này rồi, Đồng Tự cũng chẳng thể từ chối. Cậu nâng ly lên: "Tôi uống trước."

Ba ly trôi xuống bụng, cảm giác cũng không có gì đặc biệt, chỉ là do sáng và trưa cậu chưa ăn gì mấy, uống gấp thế này rất dễ bị say.

Lục Vọng cũng uống hết ba ly bên kia, hứng thú nhìn cậu: "Uống khá lắm nhỉ?"

Lục Vọng nhớ lần trước ở Blue Bar, khi anh nhìn thấy Đồng Tự, trước mặt cậu cũng đầy vỏ chai bia, không biết đã uống với ai.

Đã uống được như vậy, thì ba ly phạt có đáng là gì?

Đồng Tự cầm lấy một xiên thịt nướng: "Cũng thường thôi, bình thường tôi không hay uống."

Lục Vọng: "Không uống thường xuyên, nên đến lúc đặc biệt mới uống đúng không?"

Câu nói đó tuy được nói ra với nụ cười, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy có ẩn ý.

Đồng Tự không phủ nhận, chỉ tiếp tục ăn đồ nướng.

Ngay lập tức, Lư Thanh Sơn rót đầy lại ly bia trước mặt hai người: "Nào, cùng nâng ly, chào mừng đàn anh Lục trở thành bạn cùng phòng mới của chúng ta. Sau này mọi người giúp đỡ lẫn nhau, như người một nhà!"

Ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng "keng", ánh mắt của Lục Vọng từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên mặt Đồng Tự. Đồng Tự khó chịu liếc anh ta một cái, nhưng miệng vẫn lạnh nhạt buông hai chữ: "Chào mừng."

Cổng sau đại học về đêm vô cùng náo nhiệt, nơi sân ăn uống ngoài trời đầy ắp những gương mặt trẻ trung rạng rỡ, căng tràn collagen. Bi hoan ly hợp của tuổi trẻ, dường như đều được giải tỏa tại đây.

Tuổi trẻ nhiệt huyết, rượu vào từng ly một, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Sau khi cạn sạch một thùng bia, Đồng Tự đi vệ sinh. Khi bước ra thì thấy Lục Vọng đang rửa tay bên bồn nước. Dù đã uống rượu, anh ta vẫn không quên chỉnh lại mấy sợi tóc trước trán.

Đồng Tự đứng bên cạnh Lục Vọng rửa tay. Thật ra tửu lượng của cậu không tốt lắm, nhưng không hiểu sao, cậu lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Lục Vọng.

Làn da của Đồng Tự rất trắng, mỗi khi ra mồ hôi hay uống rượu vào, trên mặt sẽ hiện lên một tầng ửng hồng nhè nhẹ, trắng hồng như sương đào.

Lục Vọng nhìn ra được tửu lượng của đối phương không cao, vì lúc này qua gương, anh thấy ánh mắt Đồng Tự đã bắt đầu mơ màng.

Cậu ta đang say rồi.

"Uống ít thôi," Lục Vọng rút khăn giấy lau tay, "kẻo say rồi bị người ta dắt đi thì khổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!