Ngoại truyện
Tác giả: Phàm Phạm
-er | Editor: Chan
Trời bắt đầu rơi tuyết dày như lông ngỗng, tuyết đọng lại một lớp mỏng trên chiếc dù đen.
Đồng Tự cầm dù bước đến trước cửa ký túc xá, lấy điện thoại ra gọi.
Hằng ngày cậu đều tham gia hỗ trợ tư vấn tâm lý trong phòng khám miễn phí tạm thời, vì quá bận nên chẳng có thời gian trả lời tin nhắn.
Lục Vọng lại gửi mấy tin nhắn nữa, cậu dứt khoát gọi thẳng cho nhanh.
"Những người khác đều xuống làng dưới ăn cơm rồi, Tiểu Đồng, cậu không đi à?" Bác sĩ Cố cùng tham gia khám bệnh hỏi cậu một cách quan tâm.
"Mọi người cứ ăn đi, tôi còn chút việc."
Đồng Tự nói xong, phủ tuyết trên dù, rồi gấp lại cầm trên tay.
Cậu đi vào căn phòng đơn mình ở, lúc này mới phát hiện cuộc gọi đã được kết nối từ lâu, chỉ là Lục Vọng vẫn không nói gì.
"Tan làm rồi à?" Đồng Tự mở ba lô, lấy ra một cốc mì ăn liền.
"Chờ chút." Lục Vọng nói xong liền dập máy.
Ngay khi mì vừa được pha xong, cuộc gọi video từ Lục Vọng liền bật lên.
"Ăn mì?" Gương mặt phóng đại của Lục Vọng chiếm trọn màn hình điện thoại. "Em chăm sóc bản thân kiểu đó đấy à?"
"Trời lạnh quá, không muốn ra lấy cơm."
"Năm nay đúng là lạnh thật, nhiều nơi còn có tuyết."
Trong video, Lục Vọng cho Đồng Tự xem hộp cơm của mình.
Qua lớp nắp nhựa trong suốt của hộp cơm màu xanh đậm, có thể nhìn thấy món rau xanh mướt và thịt kho đỏ au bên trong.
Lục Vọng: "Muốn ăn không?"
Đồng Tự gắp một đũa mì: "Đừng dụ em."
"Nhìn tuyết ở chỗ anh này, dày chưa!"
Lục Vọng xoay camera, đơn giản quay một vòng quanh cảnh xung quanh. Đối diện anh là một tòa ký túc xá dành cho giáo viên.
"Anh ở đâu?!"
"Đối diện cửa sổ phòng em."
Đồng Tự lập tức kéo rèm ra, thấy Lục Vọng mặc áo khoác dài màu đen, tay cầm hộp cơm xanh đậm, đứng dựa vào cửa kính xe gọi video.
"Đệt!"
"Sao? Bất ngờ không?"
"Giật mình thì có! Trời tuyết mà anh còn lái xe à?"
"Xe anh chịu được mà, đồ đạc chuẩn bị đầy đủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!