Đôi mắt phủ sương khẽ run lên, hàng mi cũng nhẹ rung theo, đẹp tựa như khu rừng bị màn sương mỏng bao phủ.
Đồng Tự có chút căng thẳng, nhưng lại không hề sợ hãi. Bất kể Lục Vọng hỏi gì, cậu đều đáp lại bằng những lời khẳng định chắc chắn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, rồi mạnh mẽ va chạm vào nhau…
Xâm chiếm… tan rã… nơi nào đi qua đều là sự hỗn loạn và dịu dàng đan xen.
Toàn thân Đồng Tự cứng đờ, các ngón tay co lại, đầu ngón trắng bệch vì siết quá chặt.
Ánh đèn trên đầu mỗi lúc một tối dần, tối đến mức Đồng Tự không còn nhìn rõ đường nét gương mặt đối phương, cậu khẽ ngửa cổ, ngón tay len vào mái tóc ướt lạnh bên thái dương, rồi dùng sức ấn xuống…
Linh hồn như rời khỏi thể xác, nhẹ bẫng bay lơ lửng trên không trung, rồi bất ngờ bị kéo giật về, bị đẩy mạnh sang một bên, mặc sức nghiền nát.
Khi tỉnh lại lần nữa, rèm cửa sổ bị gió thổi tung lên, từ bên ngoài phòng ngủ truyền vào mùi thức ăn thơm nức.
Đồng Tự ngẩn người trong giây lát, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi ký ức từ từ quay lại, cậu mới nhớ ra những gì đã xảy ra tối qua.
Cơ thể nhẹ bẫng, có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài tựa kiếp khác.
Mang dép bước ra đến cửa bếp, liền thấy Lục Vọng đang mặc áo ba lỗ xanh đậm, để trần cánh tay, chăm chú nấu ăn.
"Anh không lạnh à?"
"Không, vừa mới tập gym xong."
Lục Vọng múc cháo hải sản từ nồi đất ra bát: "Anh tưởng em sẽ ngủ đến trưa nên chỉ nấu cháo. Giờ có muốn ăn chút gì không?"
Lúc này Đồng Tự mới nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, không ngờ lại ngủ lâu như vậy. Lưng và eo đều ê ẩm, chân cũng chẳng còn chút sức nào.
Lục Vọng bưng bát cháo từ bếp bước ra: "Sáng nay không nhận được nụ hôn chào buổi sáng của em, cả ngày thấy thiếu sức sống."
Đồng Tự: "Còn đủ sức tập gym, em thấy anh đâu có thiếu tí sinh lực nào."
"Đó chỉ là bên ngoài thôi." Lục Vọng mặt dày ghé sát lại: "Anh cần một chút dinh dưỡng tinh thần để phục hồi thể lực."
Đồng Tự vốn định đặt một nụ hôn tượng trưng lên má anh, nhưng ngay khoảnh khắc môi vừa chạm, Lục Vọng đột ngột nghiêng đầu, thế là nụ hôn rơi thẳng lên môi đối phương.
Lại là một nụ hôn sâu đầy vấn vương.
Đồng Tự nhíu mày: "Anh định giở trò à?"
"Với vợ anh mà cũng tính là giở trò sao?"
Lục Vọng vừa nói, ngón tay vừa nhẹ nhàng v**t v* dấu hôn trên gáy Đồng Tự, chợt nhớ lại âm thanh mũi run rẩy của đối phương lúc cảm xúc lên đến cao trào đêm qua.
Anh muốn gì, Đồng Tự liền cho nấy, hoàn toàn mặc anh điều khiển, ngoan ngoãn chẳng khác gì một chú thỏ trắng nhỏ.
"Vợ à… đêm qua em…"
Đồng Tự giống hệt một chú thỏ trắng nhỏ bị kinh động, đôi tai vểnh lên như đang chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.
"Dâm quá…"
Nghe thấy hai chữ đó, Đồng Tự không nói hai lời, chân đã vung ra trước, đá thẳng vào mông Lục Vọng một cú.
Lục Vọng xoa mông, vẫn còn cười: "Đừng giận mà, anh nói thật đấy…"
Chưa kịp nói xong chữ cuối, Đồng tự đã đè anh xuống ghế sofa, đầu gối chặn vào thắt lưng phía sau của Lục Vọng: "Phẫu thuật thiến là làm thế nào ấy nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!