Chương 7: (Vô Đề)

Đồng Tự có chút cạn lời: "Muốn tôi nấu cơm cho anh… kiếp sau nhé."

Lục Vọng cười nói: "Nghe câu này quen tai ghê, chẳng phải kiếp trước cậu đã nói rồi sao?"

Đồng Tự: "Tôi không muốn có dây mơ rễ má gì với anh ở kiếp trước cả."

Lục Vọng: "Nói thế thì xa cách quá rồi."

Đồng Tự: "Chúng ta từng thân thiết chắc?"

Lục Vọng: "Sao lại không, chúng ta còn sống chung cơ mà!"

Vừa dứt lời, anh trai nhỏ ngồi bên cạnh như định đứng dậy xuống xe, Đồng Tự định ngồi vào chỗ đó, nhưng lại bị Lục Vọng nhanh tay giành mất.

Đồng Tự: …

"Gọi anh một tiếng đi…" Lục Vọng nhìn Đồng Tự với vẻ mặt chọc ghẹo đáng ăn đòn: "Gọi anh là cho cậu ngồi."

Đồng Tự không muốn phí lời với tên phiền phức này, quay đầu ra cửa sổ đứng im.

Thế nhưng người ngồi bên cạnh không ngậm miệng lại được: "Gọi một tiếng anh, từ nay về sau cậu là người của tôi, chuyện gì cũng có tôi bảo kê."

Đồng Tự lập tức dội cho một gáo nước lạnh bằng nụ cười khinh thường: "Chỉ một cái chỗ ngồi mà muốn tôi gọi anh? Ngây thơ vừa thôi chứ!"

Lục Vọng nhướng mày: "Không muốn gọi anh cũng được, ngồi lên đùi tôi cũng ổn, coi như tôi thu cậu làm đàn em."

Vừa dứt lời, cô gái đứng trong lối đi không nhịn được, bật cười phụt một tiếng.

Đồng Tự cảm thấy, tên này đúng là cố tình đến để làm phiền mình!

Thế nhưng da mặt của Lục Vọng còn dày hơn tưởng tượng của Đồng Tự. Chỉ thấy anh ta cười không chút ngại ngùng, lại tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng có thể miễn cưỡng nhường chỗ cho cậu, tiếng anh đó để về nhà gọi cũng được!"

Mọi người nghe đoạn hội thoại này, cảm thấy như chàng trai đang ngồi cố tình tạo cớ để chàng trai đang đứng có đường lui, nhưng nó lại xảy ra giữa hai người con trai, nên cảm giác thật kỳ lạ.

Cuối cùng Đồng Tự cũng không nhịn được nữa: "Anh là gà mái à?"

Lục Vọng không theo kịp mạch suy nghĩ của Đồng Tự: "Gà mái?"

Đồng Tự: "Làm gì, muốn đẻ trứng chắc?"

Phải mất hai giây sau Lục Vọng mới hiểu ra Đồng Tự đang nói gì, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng cũng bật cười: "Đồng Tự, miệng cậu là độc thật đấy!"

Đồng Tự cúi đầu gửi cho Lục Vọng một ảnh động qua WeChat.

Lục Vọng mở ra xem, là ảnh động một con gà mái đang đẻ trứng, vừa đẻ vừa kêu "anh ơi, anh ơi"…

Lục Vọng cảm thấy thú vị, lập tức lưu ảnh động lại, rồi gửi lại cho Đồng Tự một sticker với dòng chữ "Em dễ thương thật đấy."

Xe buýt tuyến 11 từ từ chuyển bánh, khi đi ngang qua một trung tâm thương mại lớn thì có một nửa số người trên xe xuống, Đồng Tự cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi cách Lục Vọng khá xa.

Dù Lục Vọng cũng không đến mức đáng ghét như thế, nhưng Đồng Tự nghi ngờ anh ta là gay nên đành phải nhắc bản thân giữ khoảng cách một chút.

Vì Đồng Tranh đã dây dưa với một người đàn ông suốt nhiều năm, nên là con trai của ông ta, Đồng Tự đã có bóng ma tâm lý với đồng tính luyến ái từ lâu. Không chỉ là bóng ma, cậu còn cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần hai người con trai đi lại thân thiết, hoặc hành vi cử chỉ có phần gần gũi, cậu sẽ lập tức cho rằng mối quan hệ giữa họ không bình thường.

Những chuyện Lục Vọng làm với cậu hôm nay, đủ để cậu cho anh ta vào danh sách đen rồi.

Xe buýt còn chưa đến trạm, cậu thanh niên ngồi phía trước đã đi ra phía cửa sau, có vẻ như muốn xuống xe.

Lục Vọng định ngồi sang bên đó, nhưng Đồng Tự như một cái lò xo bật dậy khỏi ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!