Chương 6: (Vô Đề)

Ánh nắng trên đường có chút chói mắt, gió nóng từng đợt tạt vào mặt, khiến người ta cảm thấy oi bức.

"Cô ấy đâu phải bạn gái tôi, sao tôi phải tiêu tiền vì cô ấy?" Tô Đạt phản bác Lư Thanh Sơn.

"Anh em à, trước mặt phụ nữ thì đừng keo kiệt quá, phụ nữ là sinh vật sống theo cảm xúc, cậu phải chủ động một chút, chỉ cần qua được ải này, về sau sẽ thuận buồm xuôi gió thôi."

Tô Đạt: "Cậu hiểu phụ nữ đến thế sao vẫn còn độc thân?"

"Chuyện yêu đương phải hội tụ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Tôi đã xem mệnh cho mình rồi, một nửa còn lại của tôi sẽ xuất hiện vào năm tuổi, nên tôi chẳng vội gì."

"Cái gì với cái gì không biết nữa…" Tô Đạt liếc nhìn Đồng Tự đang đi bên cạnh, mắt dán vào điện thoại "Thế cậu xem mệnh giúp anh Đồng đi, bao giờ cậu ta mới thoát kiếp FA?"

"Cậu đang đùa tôi đấy à." Lư Thanh Sơn nói "Chỉ cần anh Đồng muốn thoát ế, thì là chuyện trong một nốt nhạc thôi… Theo như tôi biết, mấy cô gái thầm mến cậu ta xếp hàng từ giảng đường ra đến cổng trường rồi!"

Đồng Tự vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin, ngón tay trắng trẻo thon dài di chuyển nhanh trên màn hình. Vì không nhìn đường nên suýt nữa đâm phải người đi ngược chiều.

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào đôi mắt cậu khiến chúng gần như trong suốt, giống như khu rừng yên tĩnh, lại như mặt hồ phẳng lặng, tóm lại là đẹp đến mức không thể tin nổi.

Người đứng đối diện cậu khẽ động yết hầu, khóe miệng cong lên một cách nhẹ nhàng: "Các cậu lang thang gì ở đây thế? Nắng thế này không thấy nóng à?"

Nghe thấy giọng nói này, Đồng Tự theo phản xạ nhíu mày, đồng thời dừng bước.

Cậu không nói gì, quay người bước đi.

"Anh Đồng, đi đâu thế?"

Lư Thanh Sơn hỏi, nhưng đối phương không quay đầu lại, chỉ vẫy tay: "Có chút việc."

"Không phải nói là cùng đi ăn ở nhà ăn khu Bắc sao? Sao nói đi là đi luôn vậy?" Tô Đạt hơi bực bội "Cái tật nói một đằng làm một nẻo bao giờ mới sửa được đây?"

Nói xong, cậu đột nhiên nhớ lại chuyện vừa nãy hình như Đồng Tự đã chửi Lục Vọng là đồ ngu thì phải.

Chẳng lẽ hai người này có xích mích?

Cậu quay sang nhìn Lục Vọng: "Giữa hai người có chuyện gì vậy?"

Lục Vọng nhún vai: "Chỉ là… xảy ra chút va chạm nhỏ thôi."

"Ôi giời, không sao đâu!" Lư Thanh Sơn khoác vai Lục Vọng "Anh Đồng tính cũng tốt mà, chỉ là cái miệng hơi bén một tí, anh quen là được."

Lục Vọng nhìn bóng lưng Đồng Tự, trong lòng vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.

"Miệng bén gì chứ." Lục Vọng sửa lời "Dễ thương chết đi được!"

Đồng Tự đi dưới tán cây, bóng lá in lên da cậu thành những vệt sáng tối đan xen, vừa lộn xộn vừa bức bối.

Trên người cậu đổ mồ hôi, làn da bắt đầu đỏ lên. Gió mát thổi qua từ góc đường khiến cậu cảm thấy dễ chịu, nỗi bức bối trong lòng cũng theo đó mà tan bớt. Cậu dừng lại, muốn để gió thổi thêm chút nữa.

Trong đầu chợt hiện lên câu mà Lục Vọng nói trong nhà vệ sinh: "Người tôi thấy ở Blue Bar hôm đó là cậu, đúng không?"

Nghĩ kỹ lại, câu nói này hàm chứa quá nhiều thông tin!

Cậu đến Blue Bar là để bắt Đồng Tranh, vậy cái tên họ Lục kia đến Blue Bar làm gì?

Chẳng lẽ anh ta là…

Nghĩ đến đây, toàn thân Đồng Tự nổi da gà.

Chẳng lẽ là gay thật à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!