Ánh nắng xuyên qua khe rèm, chiếu vào căn phòng ngủ đang yên tĩnh. Những vệt sáng đổ lên má của Đồng Tự, cậu dần cảm nhận được hơi ấm của mặt trời và từ từ mở mắt ra.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể bên cạnh. Đồng Tự chợt nhận ra, đêm qua cậu đã ngủ cùng Lục Vọng. Nghĩ tới điều đó, cậu quay đầu lại nhìn anh một cái.
Lục Vọng đang ngủ rất say, hàng mi dài và dày rủ xuống. Đồng Tự nhìn một lúc, rồi không kiềm được mà vươn tay ra.
Hôm nay là ngày thứ hai cậu thừa nhận rằng mình thích Lục Vọng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật kỳ diệu.
Khi ngón tay cậu dần tiến lại gần, trong lòng trỗi lên một nỗi bất an khó gọi tên.
Anh ấy có rời bỏ cậu không?
Với những người mắc ám ảnh yêu đơn phương, họ vốn không xứng để có được tình yêu. Những suy nghĩ bất thường trong đầu họ khiến cảm xúc dành cho một người có thể nguội lạnh rất nhanh.
Cậu hiểu rõ cái cảm giác sau khi có được thì lại đột nhiên mất hứng, vì vậy, Đồng Tự cảm thấy mối quan hệ này có lẽ cũng sẽ không kéo dài được lâu.
Lục Vọng sẽ rời bỏ cậu sớm thôi.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khi hai người đang nằm cạnh nhau, cảm giác ấy lại quá đỗi dịu dàng. Lục Vọng đã đúng, nếu sau này nhớ lại mà thấy ấm áp, thì vậy là đủ rồi.
Giống như những bức ảnh phong cảnh cậu từng chụp, dù hiện tại không còn giữ nữa, nhưng trong ký ức vẫn luôn đẹp đẽ.
Khi đầu ngón tay cậu sắp chạm vào hàng mi của Lục Vọng thì đối phương bất ngờ mở mắt.
Lục Vọng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Đồng Tự. Cậu sững người một chút, vội rụt tay lại.
Nhưng Lục Vọng lại bất ngờ nắm lấy tay cậu vừa rút về: "Vừa định làm gì đấy?"
Giọng anh khàn khàn lười biếng, mang theo từ tính dịu nhẹ của người vừa tỉnh ngủ.
Đồng Tự đang loay hoay rút ngón tay khỏi bàn tay ấm áp ấy, thử vài lần vẫn không thành công, cuối cùng đành buông xuôi: "Giúp anh móc gỉ mắt, anh tin không?"
Lục Vọng bật cười: "Không tin!"
Nói xong, anh áp tay Đồng Tự lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái: "Muốn chạm thì cứ chạm."
Rồi Lục Vọng dẫn tay Đồng Tự đến bên chân mày mình: "Anh sống đến từng này tuổi, chỉ có mẹ là từng chạm vào anh kiểu này."
Đồng Tự cảm thấy động mạch cổ mình đang đập thình thịch, cậu lấy hết can đảm, khẽ chạm ngón tay lên lông mày của anh.
Cảm giác lông mi mềm mại truyền tới đầu ngón tay, đúng như những gì cậu nhìn thấy, thật sự rất tuyệt.
Lục Vọng tựa đầu vào lòng bàn tay cậu, nhắm mắt lại: "Anh muốn ghi nhớ cảm giác này."
Đồng Tự để mặc bàn tay mình bị nắm lấy bằng cả hai tay của Lục Vọng. Cảm giác đó khiến cậu có cảm tưởng như bản thân là điều gì đó rất quan trọng đối với anh. Cậu không thể không chậm lại, lặng lẽ ngắm nhìn người trước mặt, như thể thời gian đang ngừng trôi.
Đồng thời, trong lòng cậu bỗng nảy sinh một khao khát muốn khám phá đối phương, giống như trước kia cậu từng ham mê khám phá những điều khiến mình say mê.
Dù cậu biết, cái kết của việc khám phá là sẽ đánh mất hứng thú nhưng vẫn không cách nào khống chế được bản thân, muốn tiếp tục tìm hiểu thêm nữa.
Niềm đam mê trong Lục Vọng dường như vẫn chưa hề phai nhạt. Việc anh nắm chặt tay cậu như thế, chính là đang nói với Đồng Tự rằng anh ấy vẫn còn rất lưu luyến cậu.
"Anh thật sự là kiểu chỉ yêu đơn phương thôi à? Sao em thấy không giống lắm?" Đồng Tự hỏi.
Lục Vọng đột nhiên mở mắt, bàn tay không yên phận lập tức vòng qua eo Đồng Tự: "Em cũng đâu có giống!"
Lòng bàn tay anh áp lên đúng vị trí nhạy cảm nhất trên lưng Đồng Tự, khiến cậu lập tức như bị điện giật, trong lòng đèn đỏ sáng rực.
Mặt Đồng Tự đỏ bừng lên, cậu thậm chí có thể cảm nhận được động mạch cổ đang đập dồn dập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!