Đồng Tự không thể không thừa nhận rằng tên đần này đúng là trông khá ưa nhìn, lông mi dài, sống mũi cao, đường nét cằm sắc sảo, thuộc kiểu thanh tú. Nhưng trên người anh ta lại toát ra một thứ khí chất lãng tử, kiểu ngang tàng, không thể nói rõ thành lời.
"Trên mặt tôi có hoa à?" Lục Vọng mỉm cười, ánh mắt cong cong, như thể chuyện ngượng ngùng vừa nãy chưa từng xảy ra.
Đồng Tự cảm thấy chắc là do da mặt đối phương quá dày, cậu liền thu lại ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Cẩn thận lại ngã thêm phát nữa đấy."
Lục Vọng cười khẽ hai tiếng: "Tôi da dày thịt béo."
Đồng Tự không định phí thời gian với anh ta, mở vở ra bắt đầu chép bài tập.
Chép được một lúc, cậu nghiêng đầu nhìn sang Lục Vọng, phát hiện tên này thuận tay trái. Tư thế chép bài của anh ta trông cực kỳ gượng gạo, chữ vừa viết xong còn chưa kịp khô đã bị ngón út quệt qua, kéo theo một vệt dài phía sau.
Cậu không kìm được mà hỏi: "Anh thuận tay trái à?"
"Ừ." Lục Vọng dừng bút, nghiêm túc nhìn Đồng Tự.
Đồng Tự thật sự thấy hiếu kỳ: "Vậy anh cầm dao mổ bằng tay nào?"
Nghe vậy, Lục Vọng liền chuyển bút sang tay phải, lại viết vài chữ, đáp: "Thật ra cả hai tay đều dùng được. Chỉ là tay phải chơi bóng rổ bị trật khớp, chưa khỏi hẳn."
Đồng Tự phát hiện anh ta viết cả hai tay đều rất thuần thục, chỉ là nét chữ nhìn không giống nhau cho lắm.
Lục Vọng chép xong bài, tiện tay ném bút lên bàn, hai tay khoanh lại tựa lưng ra sau, chẳng rõ có đang nghe giảng hay không. Dáng ngồi phô trương đó khiến người ta có cảm giác như thể có một nữ ma đầu đang biểu diễn trên sân khấu cho anh xem.
"Hai chúng ta đúng là có duyên đấy chứ." Lục Vọng đột nhiên mở miệng.
Đồng Tự đang chăm chú nghe giảng, nghiêng đầu, cau mày: "Duyên gì?"
Lục Vọng nhướng mày, tiếp tục nói: "Cậu xem, cậu là đảo nhỏ, tôi là đại lục, cả hai ta đều thuộc hành Thổ…"
(* – Tự: có nghĩa là đảo nhỏ, còn – lục: đất liền, vùng đất lớn,..)
Đồng Tự cười gượng một cái, thầm nghĩ: Con mẹ nó, ai thèm giống anh hành Thổ chứ!
Lục Vọng lại nói: "Tôi sinh ra khi ba tôi đang đóng quân trên một hòn đảo, vì nhớ nhà nên đặt cho tôi cái tên này… Còn cậu, sao tên lại có chữ "Tự"?"
Đồng Tự: "Ba tôi là người trên đảo."
Không suy nghĩ gì, cậu bịa đại cho qua chuyện.
Lục Vọng nhếch môi cười: "Ba cậu ở đảo nào thế?"
Đồng Tự nhìn chằm chằm vào slide bài giảng: "Đảo Phuket."
Lục Vọng: ……
"Phuket à…" Lục Vọng cười khẽ hai tiếng: "Nghe muốn líu cả lưỡi… Sao mà dễ thương thế nhỉ?"
"Dễ thương?" Hai hàng lông mày của Đồng Tự lập tức nhíu lại: "Đừng dùng từ dễ thương với tôi."
"Sao lại không thể?" Lục Vọng nói: "Cậu vốn dĩ rất dễ thương mà."
Đồng Tự thầm nghĩ: Tên đần này thẩm mỹ có vấn đề à?
Cậu có chút bực bội: "Nếu không biết nói chuyện thì đừng nói."
Đúng lúc đó, nữ ma đầu trừng mắt nhìn về phía họ, câu chuyện lập tức dừng lại.
Một lúc sau, Lục Vọng dùng cùi chỏ huých vào tay Đồng Tự: "Cho tôi mượn sách với."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!