"Xin lỗi, thì ra tôi đã khiến em áp lực đến như vậy." Lục Vọng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Đồng Tự lên, nhìn đối phương với đôi mắt đẫm lệ: "Tình huống của chúng ta không giống với ba em, đừng lấy sai lầm của ông ấy để trừng phạt chính mình."
Ban đầu Đồng Tự còn định tránh né đối phương, nhưng câu "xin lỗi" ấy khiến cậu do dự một chút. Cậu thậm chí còn mong Lục Vọng sẽ cãi nhau to với mình, như vậy cậu có thể nhân cơ hội đó cắt đứt hoàn toàn với anh, rồi đường ai nấy đi.
Thế nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, vừa dỗ dành, vừa nói lời xin lỗi.
Trái tim cậu bỗng chốc mềm nhũn, điều đó khiến cậu khó lòng tiếp tục diễn được nữa.
"Em chỉ cần hưởng thụ sự quan tâm mà tôi dành cho em là được rồi, tất cả những gì tôi làm vì em đều là tự nguyện, tôi chỉ hy vọng sau này khi em nhớ lại khoảng thời gian này, em sẽ cảm thấy ấm áp. Điều đó còn quan trọng hơn việc em có ở bên tôi hay không."
Đồng Tự ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt quen thuộc và chân thành kia, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Lục Vọng khẽ cười: "Thật ra tôi là người rất dễ bị chính mình làm cảm động, ngoài bản thân ra, chưa từng khiến ai cảm động cả. Nên em đừng thấy áp lực, đợi đến khi nào tôi tự làm mình cảm động đủ rồi, tôi sẽ tự rời đi."
Lục Vọng vỗ nhẹ vai Đồng Tự: "Gửi đoạn video ban nãy cho tôi nhé, thầy Cố giao nhiệm vụ cho tôi, tôi phải về làm thêm."
Đồng Tự lúc này mới kéo mình ra khỏi dòng cảm xúc hỗn loạn, cúi đầu mở khóa điện thoại: "Gửi cho anh rồi đấy, tôi về trước đây."
Lục Vọng khẽ ừ một tiếng, giúp Đồng Tự kéo khóa áo hoodie lên, động tác thân mật nhưng rất tự nhiên: "Tối nay đi ăn khuya với tôi nhé?"
"Để xem đã." Đồng Tự lúng túng cúi đầu xuống: "Tôi còn phải về học lời thoại."
Vừa nói xong câu đó, Đồng Tự đã hối hận.
Cậu là một thực tập sinh pháp y, học lời thoại gì chứ, có phải thật sự muốn nổi tiếng đâu.
"Vậy tối tôi đến tìm em." Lục Vọng nói xong còn bổ sung thêm: "Không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn bàn một chút về vụ án."
Đồng Tự khẽ ừ, cảm thấy không khí có phần gượng gạo, cậu bắt đầu hối hận vì đã thổ lộ với Lục Vọng.
Lục Vọng đã biết cậu thích anh ấy rồi, sự phơi bày tr*n tr** này khiến hệ thần kinh phế vị của cậu bị k*ch th*ch, nhịp tim không ngừng tăng cao.
Đồng Tự cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người bước về hướng ngược lại, cậu không dám quay đầu nhìn Lục Vọng, sợ rằng khi quay đầu lại sẽ thấy anh đang nhìn mình, như thế sẽ càng thêm xấu hổ.
Trong lòng Đồng Tự rối bời, đến cả việc bắt xe cũng chẳng buồn nghĩ đến, cứ thế bước đi không quay đầu cho đến khi về đến trước cửa nhà. Cậu đi thẳng ra ban công, mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Sau khi chậm rãi nhả ra một làn khói dày đặc, cả người cậu dần dần thả lỏng, đứng trên ban công mờ tối, trông như một hồn ma bị bao phủ bởi tông màu u ám sâu thẳm.
Đồng Tự bỗng nhớ lại, cậu từng thích rất nhiều thứ. Hồi nhỏ từng thích vẽ ký họa, đã từng nỗ lực rất lâu vì chiếc cúp mà mình hằng mong mỏi, nhưng ngay khoảnh khắc nhận được chiếc cúp, cậu lại đột nhiên không còn muốn vẽ nữa.
Cậu từng thích nhiếp ảnh, vì để chụp được cảnh bình minh như ý muốn, cậu đã đi qua rất nhiều nơi, đổi không biết bao nhiêu ống kính đắt tiền. Nhưng khi chụp được khoảnh khắc bình minh lý tưởng rồi, cậu lại dần mất hứng với nhiếp ảnh.
Thời cấp ba từng có cảm tình với một cô gái, nhưng khi cô ấy ngại ngùng đưa thư tình cho cậu, cậu bỗng nhiên mất hết hứng thú với cô.
Lên đại học, cậu muốn vào hội sinh viên, sau khi như ý vượt qua phỏng vấn, cậu lại giống như trước kia, cảm thấy vào hội sinh viên cũng chẳng có gì thú vị.
Và bây giờ, cậu lại đi thích Lục Vọng.
**
Đồng Tự ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Sau khi tắm xong, cậu vẫn ngồi trên sofa. Khi kim giờ chỉ đến số 12, từ căn hộ bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, cậu lập tức trở nên căng thẳng, mở chiếc laptop trên bàn trà vốn đã tắt màn hình, cố gắng làm gì đó để phân tâm, không quá để ý đến Lục Vọng.
Cậu mở trình duyệt, bắt đầu lướt xem các phương pháp gây án của người thuận tay trái trên mạng.
Lúc nhận ra thì đã nửa tiếng trôi qua, Đồng Tự đặt chiếc laptop sang một bên, cầm điện thoại lên xem thử.
Lục Vọng vẫn chưa nhắn tin cho cậu.
Có lẽ đang tắm?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!