Những người ban đầu còn ở trong phòng giải phẫu đều lần lượt rời đi, chỉ còn lại Cố Nguyên và hai sinh viên thực tập ở lại để dọn dẹp xác con mèo sau khi mổ.
Sau khi dọn sạch xác mèo và các dụng cụ, Cố Nguyên bỗng nhiên lên tiếng: "Anh nhớ Ngô Chí là người thuận tay trái?"
"Ừm, hình như đúng vậy." Đồng Tự nhớ lại lần đầu tiếp xúc với Ngô Chí "Hắn từng thừa nhận điều đó, và em nhớ ngón cái tay phải của hắn từng bị dao cứa. Sao vậy, thầy Cố?"
"Có khả năng nào," Cố Nguyên chậm rãi nói "người giết và người phân xác không phải cùng một người không?"
Giả thuyết này khiến hai thực tập sinh lập tức nghiêm túc hẳn. Lục Vọng tắt vòi nước: "Thầy Cố, thầy có căn cứ gì không ạ?"
Cố Nguyên không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt nhìn anh, rồi hỏi: "Em cũng thuận tay trái à?"
Lục Vọng đáp: "Đúng ạ, có gì sao?"
Cố Nguyên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Anh nghĩ chúng ta cần tái hiện lại cảnh hung thủ dùng tay trái để cưa các chi của nạn nhân."
Lục Vọng vẩy tay cho khô trước bồn rửa: "Khi nào ạ?"
Cố Nguyên đáp: "Bây giờ."
Thấy hai sinh viên có vẻ không hiểu rõ, nên anh giải thích: "Dùng tay trái phân xác và dùng tay phải phân xác sẽ tạo ra các mặt cắt khác nhau vì góc độ chịu lực không giống nhau."
"Nhưng thưa thầy Cố…" Đồng Tự vẫn chưa thể hiểu hết: "Nếu trong lúc cắt, hung thủ không đứng yên một chỗ mà có sự thay đổi tư thế trong quá trình phân xác, vậy thì hướng cắt cũng có thể nghiêng về bất kỳ hướng nào, đúng không ạ?"
"Đúng thế, thầy Cố, nhỡ đâu hung thủ dùng cả hai tay thì sao? Vậy thí nghiệm này thực sự có ý nghĩa gì không ạ?" Lục Vọng cũng đặt nghi vấn về tính thực tế của thí nghiệm này.
"Các em đã từng mổ gia súc chưa?" Cố Nguyên bất ngờ hỏi hai thực tập sinh.
Lục Vọng lắc đầu: "Em chưa từng tự tay làm, chỉ xem qua video thôi."
Đồng Tự cũng nói rằng mình chưa từng làm việc gì đẫm máu đến vậy.
Cố Nguyên giải thích: "Khi phân xác, nếu không cố định vị trí cắt, thì dưới sự rung động tần số cao của cưa điện, phần cắt sẽ bị rung, thậm chí rung rất mạnh. Như vậy mặt cắt tạo ra sẽ hoàn toàn không thể là một mặt phẳng mà là nhiều mặt chồng lên nhau… Ngay cả khi thi thể chưa hết hiện tượng co cứng, sự dịch chuyển cũng là điều khó tránh."
Thấy hai thực tập sinh đã rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, Cố Nguyên tiếp tục nói: "Trong tất cả các mảnh thi thể mà chúng ta tìm được, mặt cắt xương đều rất phẳng. Dưới hình ảnh CT, đường cắt vẫn là một đường thẳng… Điều này chứng tỏ đối phương khi cắt đã dùng đến ngoại lực và quá trình cắt diễn ra vô cùng cẩn thận. Nếu có thể tái hiện lại hiện trường phân xác, thì giả thuyết này sẽ càng có sức thuyết phục."
"Thầy Cố, em hiểu ý anh rồi. Nếu hung thủ là người thuận tay trái, thì khi phân thi thể, cần dùng tay phải để giữ xác cố định."
"Chính xác. Gần đây có một lò mổ, nếu đi ngay bây giờ thì vẫn còn kịp… À đúng rồi, em biết lái xe chứ?" Cố Nguyên cầm chìa khóa xe trong tay, nhìn sang hai người đối diện hỏi.
"Biết ạ." Lục Vọng đáp.
Cố Nguyên ném chìa khóa xe cho Lục Vọng: "Xe đỗ ở khu B."
Lục Vọng ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, trong lòng nghĩ: Sao không tự mình lái?
"Anh vẫn đang học lấy bằng lái." Cố Nguyên dường như đọc được suy nghĩ của cậu: "Xe này là của thầy Mặc."
Thầy Cố, người luôn hoàn hảo trong mọi mặt mà lại chưa có bằng lái?
Điều này khiến Lục Vọng và Đồng Tự đều khá ngạc nhiên.
Cố Nguyên lấy từ tủ ra một chiếc cưa điện nhỏ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ba người cùng xuất phát.
Hai mươi phút sau, Lục Vọng đứng nhìn con heo chết đã chảy cạn máu nằm trên đất, trong lòng kích động giơ cao cưa điện.
Trước khi bắt đầu, Cố Nguyên đột nhiên buông một câu: "Hãy tưởng tượng đây là vợ sắp cưới của em."
Những nhân viên có mặt ở hiện trường đều bật cười vì câu nói này của Cố Nguyên, ngay cả Đồng Tự cũng run vai cười theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!