Chương 47: (Vô Đề)

Ngô Chí ngồi ở góc tường nhà mình hút thuốc, đối diện với màn đêm mờ mịt vô hình, ánh mắt hắn sâu thẳm, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Trong nhà vang lên tiếng ho của ông nội và tiếng than phiền của chị cả. Hắn chậm rãi nhả ra một làn khói, rồi cúi đầu nhìn bậc thềm xi măng dưới chân mình.

Trước đó vừa có một trận mưa, trên bậc thềm rơi đầy lá khô, trông khá bừa bộn.

Ngô Chí vứt đầu lọc thuốc xuống đất, sau đó đưa tay ra dọn sạch đống lá khô trên bậc thềm, như thể khối xi măng ấy là báu vật gì đó.

Làm xong việc đó, hắn lại ngẩn người nhìn chằm chằm bậc thềm, rồi tự nói với chính mình: "Có ông nội và chị gái ở cạnh em, chắc sẽ không thấy cô đơn đâu nhỉ?"

Bậc thềm lạnh lẽo chẳng hồi đáp lại hắn.

Hắn lại tiếp tục nói: "Anh biết em sợ cô đơn nhất, nên mới an táng em ở đây. Dù gì em cũng là người anh từng định cưới, tuy không mấy yêu thương, nhưng anh cũng đã báo thù cho em rồi… Đổi lại, em mất cả tay lẫn chân…"

Nói xong câu đó, hắn đứng dậy, phủi lớp tàn thuốc dính trên quần: "Anh phải đi rồi, lần sau sẽ quay lại thăm em."

Ngô Chí bước vào nhà, chào ông nội một tiếng.

Trước khi đi, ông nội nắm lấy tay hắn nói: "Tiểu Chí à, Tiểu Viên không có phúc phần đó, con hãy quên nó đi. Con cũng đâu còn trẻ nữa, hương hỏa nhà họ Ngô chúng ta trông cậy cả vào con đấy!"

Ông cụ thở hổn hển mấy hơi rồi nói tiếp: "Cơ thể ông mỗi ngày một yếu đi, sau này con phải chăm sóc cho chị con thật tốt, con chỉ còn mỗi một người thân này thôi!"

"Ông nội, ông sẽ sống thọ trăm tuổi, đừng nghĩ bậy!" Ngô Chí vẫn giữ phong thái đĩnh đạc như thường ngày, lời nói hành động đều lễ độ. Trước khi rời đi, hắn còn để lại một phong bao lì xì thật lớn, dặn Ngô Đình nếu trong nhà cần gì cứ báo cho mình biết.

Ngô Đình bất chợt túm lấy tay áo hắn: "Em có thể đưa bọn chị rời khỏi nơi này bây giờ không? Lời đồn trong làng ngày càng nhiều, chị thật sự không chịu nổi nữa rồi!"

Ngô Chí suy nghĩ một lúc: "Ông nội không quen sống ở thành phố lớn, vẫn thấy ở quê là yên tâm nhất." Hắn vỗ vỗ tay chị gái để trấn an: "Rồi sẽ qua nhanh thôi!"

Ngô Đình cảm thấy rất chán nản, đồng thời cũng bất lực. Nhưng mọi chi phí ăn uống, sinh hoạt đều nhờ Ngô Chí chu cấp, nên cô cũng không tiện nói thêm gì.

Thấy Ngô Chí sắp rời đi, Ngô Đình liền chạy ra khỏi nhà, dúi vào tay hắn một nồi canh nóng hổi: "Chị thấy dạo này em gầy đi nhiều rồi, nồi canh này chị ninh cả buổi chiều đấy, nhất định phải uống hết nha!"

Ngô Chí đặt nồi canh vào cốp xe, rồi lấy ra một túi quà, đưa cho Ngô Đình: "Cái này là em mua riêng cho chị."

Ngô Đình nhìn dòng chữ "Yến sào thượng hạng" trên túi mà cười tít mắt không khép nổi miệng: "Hiếm khi em còn nghĩ tới chị, nhưng mà chị ăn mấy thứ này cũng chẳng ích gì, đã có tuổi rồi còn gì!"

"Chị cứ nếm thử xem có hợp khẩu vị không, thích thì lần sau em mua tiếp cho." Ngô Chí ngồi vào ghế lái "Vào nhà đi, ông nội không thể thiếu người bên cạnh."

Ngô Đình xách tổ yến quay vào, trong lòng nghĩ, chắc kiếp trước mình tu được phúc nên mới có đứa em như vậy.

Thằng bé từ nhỏ đã thân thiết với cô, có gì ngon, tốt cũng nghĩ đến chị gái, bao nhiêu năm qua cô cũng không ít lần xin tiền nó, mà nó chưa từng than phiền gì.

Vừa đến cửa, cô lại ngoái đầu nhìn theo chiếc xe của Ngô Chí đang khuất dần. Trong lòng nghĩ, nhất định phải cố gắng chịu đựng, sức khỏe ông nội ngày càng tệ, biết đâu một ngày nào đó sẽ đi luôn.

Ngô Chí bật nhạc trong xe, là một bài hát cũ kỹ, tiết tấu khiến người ta thấy nhẹ nhõm, hắn cũng lẩm nhẩm theo giai điệu quen thuộc.

Bỗng nhiên, một tin nhắn WeChat nhảy ra, phá hỏng tâm trạng đang tốt của hắn.

Mèo: [Gặp mặt đi.]

Ngô Chí không lập tức trả lời người có tên "Mèo" kia, hắn lái xe lên đường cao tốc, như thể đang âm thầm tính toán điều gì đó. Mãi đến khi xuống khỏi cao tốc, hắn mới cầm điện thoại lên, nhắn một tin cho đối phương.

[Tám giờ tối mai, chỗ cũ.]

Đồng Tự ngồi trên ghế dài ở sảnh của đồn cảnh sát, nhìn thấy Lý Mông xách một túi nhựa đi về phía phòng giải phẫu, liền hỏi: "Cảnh sát Lý, anh đang mang gì đấy?"

Lý Mông có vẻ bất lực: "Thứ mà Ngô Chí để trong quan tài đấy."

Trước khi đến đồn cảnh sát, Đồng Tự đã nghe Lục Vọng nói rồi, Ngô Chí lén lút mua một cái quan tài nhỏ trên mạng, bên trong đặt một con mèo chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!