Cùng lúc đó, trong đầu Đồng Tự cũng đột nhiên bật ra hàng loạt dấu chấm hỏi.
Anh ta nhìn thấy rồi?
Chắc chắn là đã thấy rồi!
Thế giới này rốt cuộc tại sao lại tồn tại cái thứ rác rưởi như váy chứ?!
Tên ngu đó sao lại ngồi bệt dưới đất?!
Là đang giở trò lưu manh với mình sao?!
Đồng Tự dần dần trở nên mất kiểm soát, không cần biết Lục Vọng có thật sự nhìn thấy hay chưa, cậu trực tiếp túm lấy cổ áo anh ta, lôi xốc anh dậy khỏi sàn!
Lục Vọng trợn mắt nhìn Đồng Tự, thầm nghĩ: Nhìn yếu ớt thế mà khỏe phết đấy chứ!
"Anh…" Đồng Tự nghiến răng bật ra một chữ, rồi lại không biết phải diễn đạt cơn giận trong lòng như thế nào.
"Tôi…" Lục Vọng cũng lúng túng, đầu óc vẫn đang treo máy.
Đồng Tự định vung tay đấm, nhưng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào bụng mình.
Thứ đó là gì, không cần nói cũng hiểu.
Cùng là con trai, Đồng Tự gần như không cần suy nghĩ cũng biết thứ gì mà mọc ở cái chỗ đó.
Lục Vọng lập tức lùi lại một bước, ngượng ngùng gãi gãi mấy sợi tóc rủ trước trán: "Tôi… đi vệ sinh chút."
Đồng Tự không cản, thật ra thì cậu đang bị sốc, tạm thời chưa phản ứng kịp, cũng chẳng nghe rõ Lục Vọng vừa nói gì.
Đợi Lục Vọng vào trong nhà vệ sinh, Đồng Tự mới dần dần tỉnh ra khỏi trạng thái mơ hồ, rồi ngồi trở lại ghế sofa.
Giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ, khiến mặt nước phải trải qua một loạt gợn sóng mới có thể yên lại, lòng Đồng Tự lúc này cũng vậy, từng vòng sóng lăn tăn lan ra từ trung tâm, tầng tầng lớp lớp va vào trí não đang không được tỉnh táo của cậu.
Cậu vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu tu ừng ực hơn nửa chai, như thể làm vậy có thể rửa sạch viên sỏi vướng trong lòng.
Cảm giác khi nãy quá rõ ràng, không thể nhầm được.
Bảo sao tên kia một mực không chịu đứng dậy, chẳng lẽ là từ lúc đó đã bắt đầu rồi…
Không biết có phải vì phòng này thông gió không tốt, Đồng Tự đột nhiên cảm thấy thiếu oxy, đầu óc lơ mơ như vừa uống rượu, không còn tỉnh táo.
Còn trong nhà vệ sinh, Lục Vọng đang cố gắng hạ nhiệt, giữ bình tĩnh lại.
Anh thật sự không chịu nổi kiểu quyến rũ gián tiếp của Đồng Tự, nên phản ứng như vậy hôm nay là hoàn toàn bình thường.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, rồi chống tay lên bồn rửa, đứng yên một lúc để bình tâm lại.
Nhìn gương mặt mình trong gương, Lục Vọng đột nhiên lẩm bẩm một câu: "Táo bạo…. Đồng Bảo…"
Trong đầu vẫn phát lại hình ảnh Đồng Tự túm cổ áo mình, cái vẻ dữ dằn nhưng không thể kháng cự đó khiến anh hoàn toàn mê mẩn.
Sao một người khi tức giận lại có thể đáng yêu đến vậy chứ, chẳng lẽ mình chính là kiểu người … muốn ăn đòn trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, Lục Vọng khẽ cười với hình ảnh mình trong gương, nụ cười có phần khờ khạo.
Khi Lục Vọng bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đồng Tự đã thay lại quần áo, mặc đúng bộ đồ lúc đến đây.
Lục Vọng thở phào một hơi, có chút ngượng ngùng, cầm một bộ đồ nữ có vẻ kín đáo hơn đi tới: "Hay là mặc bộ này đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!