Chương 41: (Vô Đề)

Đồng Tự đã học kỹ năng tự vệ suốt hai tiếng đồng hồ, về cơ bản đã luyện qua tất cả các tình huống tấn công từ mọi hướng có thể xảy ra.

Lục Vọng sợ Đồng Tự học quá nhiều sẽ bị rối loạn, liền hô tạm dừng.

Hai người quay về thì trời đã rất muộn, họ ăn khuya bên ven đường, no say rượu thịt rồi mới về nhà. sau khi Đồng Tự tắm rửa xong, vừa ngã xuống giường đã kiệt sức hoàn toàn.

Hôm sau, cậu bị đánh thức bởi cuộc gọi của Lục Vọng.

Tắt máy xong, liếc nhìn đồng hồ, mới có 8 giờ sáng, cậu mơ màng đi ra mở cửa cho Lục Vọng.

Chỉ thấy hôm nay đối phương mặc một bộ đồ sáng màu, một chiếc áo len mỏng rộng rãi màu be, vạt áo nhét hờ vào chiếc quần jeans rách màu xanh nhạt. Nhìn có vẻ dịu dàng hơn mọi ngày rất nhiều, tổng thể trông rất rạng rỡ, ấm áp như ánh nắng.

Tinh thần của Lục Vọng tốt đến lạ thường, lấy ra một tờ danh sách đã được ghi sẵn: "Những thứ cần mua tôi đã liệt kê rồi, cậu xem còn thiếu gì không?"

Đồng Tự liếc qua danh sách, nói: "Mấy món đầu tôi còn hiểu được, cái này là cái gì quỷ vậy?" cậu chỉ vào dòng chữ rõ ràng ghi váy ngắn kiểu JK.

Lục Vọng đáp: "Con gái ai cũng có một chiếc váy kiểu này, dễ phối đồ."

Nhưng trong lòng thì nghĩ: Cặp chân dài này mà không mặc váy ngắn thì phí quá, nhất định phải sắm cho cậu một cái!

Đồng Tự cảm thấy nghẹn họng, nhưng vẫn cố xem tiếp. Khi thấy một cụm từ kỳ quặc, cậu khựng lại: "Tai mèo? Cái quái gì đây?"

"Ừm…" Lục Vọng hơi do dự, nghĩ cách giải thích sao cho dễ hiểu: "Là một loại thần khí giúp cậu trở nên dễ thương ngay lập tức."

Anh vừa nói vừa nở nụ cười đầy ẩn ý với Đồng Tự, trong đầu thì đã tưởng tượng ra cảnh Đồng Tự đeo tai mèo.

Vì thế, khi chiếc băng đô tai mèo đeo lên đầu Đồng Tự, Lục Vọng lập tức cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, trong mắt anh giờ chỉ còn hai chiếc tai mèo đen nhung mềm mại ấy cùng với đôi mắt đẹp đến nghẹt thở của Đồng Tự.

Đôi tai mềm mại như thể mọc thật trên đầu Đồng Tự, theo từng cử động của cậu mà khẽ đung đưa, dễ thương một cách tự nhiên đến mức khiến người ta nghĩ hai cái tai này sinh ra là để dành cho cậu ấy.

Sao mà có thể dễ thương đến vậy chứ! Thật sự muốn xoa đầu cậu ấy một cái!

Khi Lục Vọng liều lĩnh đưa tay ra định chạm vào Đồng Tự, một cánh tay bất ngờ vung từ dưới cánh tay anh lên, ấn chặt khuỷu tay anh rồi bẻ ngược lại: "Bỏ cái tay heo d* x*m của anh ra!"

Không thể không công nhận, Đồng Tự học rất nhanh, mới hôm qua vừa dạy cậu kỹ năng phòng thân, hôm nay đã có đất dụng võ. Lục Vọng bỗng thấy có chút lỗ vốn: "Tôi chỉ là muốn kiểm tra thử xem kỹ năng phòng thân của cậu học tới đâu rồi mà…"

Lục Vọng nheo mắt cười, khiến Đồng Tự tin tưởng lời giải thích của anh.

Đồng Tự khó chịu giật chiếc băng đô tai mèo khỏi đầu, vừa tháo vừa càu nhàu: "Bắt người ta đội tai mèo… sao không cho mèo đội tai người đi?"

Mèo đội tai người trông sẽ thế nào? Trong đầu Lục Vọng lập tức hiện lên hình ảnh đó.

Anh không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa nghĩ, Đồng Tự dễ thương đến mức ngay cả cách suy nghĩ cũng đáng yêu nữa.

Đồng Tự cầm lên một chiếc mũ, không để ý Lục Vọng đã lén bỏ chiếc băng đô tai mèo cậu từng đội vào giỏ hàng.

Chiếc mũ bucket màu đen đội lên che mất quá nửa khuôn mặt, nếu thêm cái khẩu trang nữa thì gần như không thấy mặt đâu.

Đồng Tự thầm nghĩ: Vẫn là mấy thứ này thiết thực hơn.

Sau đó, họ mua thêm bình xịt chống tấn công, còi báo động, một con quay kim loại màu đen (lúc cần có thể dùng làm vũ khí), và một con dao nhỏ tiện mang theo người.

Đồng Tự vốn không hứng thú với việc mua sắm, mua xong chỉ muốn về nhà. Nhưng Lục Vọng vừa làm tài xế, vừa làm tư vấn viên lại ép cậu đến cửa hàng của một người bạn anh.

Đó là một cửa hàng quần áo nữ, hôm nay không mở cửa, trên cửa kính còn treo biển "Tạm dừng kinh doanh".

Lục Vọng móc ra một chìa khóa từ túi, mở ổ khóa chữ U treo trên tay nắm cửa.

"Mấy hôm nay bạn tôi không ở đây, đã nhắn trước rồi. Quần áo bên trong muốn thử gì thì thử, vừa cái nào thì lấy, sau này tôi sẽ thanh toán lại với cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!