Chương 4: (Vô Đề)

Đồng Tự mở nhóm lớp ra xem, mới phát hiện mười mấy phút trước lớp trưởng đã thêm một người mới vào nhóm. Nickname của người đó là "Kẹo sữa thỏ trắng".

Lớp phó học tập Vạn Ứng: [Cái tên dễ thương thế này, khả năng cao là một em gái moe rồi.]

Lớp phó học tập Vạn Ứng: [Cầu ảnh thật!]

Phía dưới lập tức kéo theo một đám người hò reo đòi ảnh. "Kẹo sữa thỏ trắng" gửi một sticker biểu cảm thẹn thùng, lập tức khiến đám con trai độc thân trong lớp phát rồ. Phải biết rằng, khoa Pháp y rất hiếm nữ sinh, ngày thường nhìn mãi chỉ toàn trai, giờ chỉ một sticker thôi mà cũng cảm thấy thanh tú dễ thương.

Lớp phó học tập Vạn Ứng: [Đừng ngại mà~ Anh em lớp 2 tụi này có ăn thịt đâu, cùng lắm là xếp hàng cho em chọn bạn trai thôi!]

Đồng Tự nhìn mà suýt bật cười.

Laptop của nữ ma đầu đã để trên bàn giảng từ lâu, nhưng vẫn chưa thấy người đâu. Đồng Tự nhìn qua ô kính trên cửa, thấy bà ấy đang đứng ngoài hành lang nghe điện thoại, vẫn là gương mặt nghiêm khắc không cảm xúc, toàn thân toát ra một luồng âm khí, nhìn như phụ nữ thời kỳ mãn kinh vậy.

Chuông vào học vang lên, nữ ma đầu bước vào lớp, đẩy gọng kính lên. Dù qua thấu kính dày, vẫn không che được ánh mắt sắc như dao của bà. Vừa vào lớp bà đã tuyên bố: "Vẫn là câu nói cũ: Ai bị tôi phát hiện điểm danh hộ người khác, điểm chuyên cần sẽ bị ghi bằng 0!"

Nói xong bà rút một bảng điểm danh từ túi laptop ra: "Hôm nay là hai lớp học chung, tôi điểm danh lớp 1 trước rồi mới đến lớp 2."

Mỗi lần gọi tên, nữ ma đầu đều ngẩng đầu nhìn kỹ từng người một, để chắc chắn không ai xuất hiện lần thứ hai trong trí nhớ của bà.

Khi đang điểm đến nửa danh sách, từ cửa sau có một nam sinh bước vào, vóc dáng rất cao.

Đồng Tự quay đầu lại, thấy ánh nắng buổi sớm chiếu lên mái tóc người đó, tạo thành một quầng sáng ấm áp.

Chói mắt thật.

Lục Vọng hai tay đút túi quần, điệu bộ có chút ngông nghênh, trước ngực đeo túi đeo chéo màu đen, cổ cao và mảnh, toát ra khí chất sạch sẽ và dứt khoát chỉ có ở tuổi thiếu niên. Mắt hai mí nhưng rất nhỏ, ánh mắt trông có vẻ lạnh lùng. Đôi chân dài và thẳng, quần cargo đen rộng rãi bị anh mặc thành kiểu quần lửng, dưới chân là đôi boots Martin đen. Vì chân dài quá nổi bật, nên mỗi bước đi đều hút mắt, mang theo phong thái lười biếng, tùy hứng, nhìn không giống đang đi học, mà như đang đi dạo phố.

Lục Vọng đi thẳng về phía Đồng Tự, trông tâm trạng có vẻ khá tốt, vẫn còn nhớ cậu đã giữ chỗ cho mình.

"Bạn học, đã trễ một phút rồi đó." nữ ma đầu lập tức chú ý đến học sinh nổi bật này: "Hồi tiểu học không có ai dạy em là đi học trễ thì phải xin phép à?!"

Lục Vọng ngoái đầu nhìn bà một cái, ánh mắt rõ ràng lộ vẻ khó chịu, nhưng anh không cãi gì, chỉ lặng lẽ quay người đi ra ngoài cửa lớp.

Lúc này trong lớp đã bắt đầu có vài nữ sinh thì thầm bàn tán một cách điên cuồng…

"Trời má! Đẹp trai quá trời quá đất!"

"Nam thần của trường sao lại quay lại lớp mình thế này? Là tới nghe ké hả?"

"Lát nữa có nên xin WeChat không ta? Cơ hội hiếm lắm đấy!"

"Nghe nói anh ấy chưa có bạn gái, vậy tụi mình có cơ hội không nhỉ?!"

Lục Vọng lười biếng đứng ở cửa trước lớp, gọi một tiếng xin phép vào học.

Nữ ma đầu nhìn anh từ đầu đến chân: "Giới thiệu với mọi người một chút, bạn học này tên là Lục Vọng, là đàn anh trực hệ của các em, từng là Chủ tịch Hội học sinh. Điểm chuyên cần là 0, không tham gia thi lại, cho nên học kỳ này phải đến học cùng mọi người."

Một vài nam sinh không nhịn được, bật cười khúc khích như heo.

"Không ai được cười." Nữ ma đầu nói: "Giới thiệu bạn học Lục Vọng là để các em nhớ đây là tấm gương phản diện. Các em đã vất vả lắm mới thi đỗ vào Đại học Y Nham Hải, một khi đã đến rồi thì nên trân trọng cơ hội học tập, nâng cao kiến thức chuyên ngành, đừng suốt ngày suy nghĩ những chuyện linh tinh, lãng phí việc học của bản thân!

Y học là một ngành khoa học nghiêm ngặt, đã bước chân vào cánh cửa y học thì phải chuẩn bị tinh thần học cả đời. Nếu không muốn tập trung vào việc học, tôi khuyên các em nên sớm chuyển ngành thì hơn.

Những ai ôm tâm lý may mắn, không muốn đi học, tôi nói rõ với các em luôn, ở chỗ tôi không có ngoại lệ. Ai phải trượt thì vẫn phải trượt, tất cả phải tuân theo quy định của tôi."

Lục Vọng đứng ở cửa, đợi nữ ma đầu nói xong thì cuối cùng cũng hơi mất kiên nhẫn: "Thưa cô, em có thể vào lớp chưa?"

Khi Lục Vọng nói, yết hầu chuyển động lên xuống, khiến mấy nữ sinh trong lớp không khỏi tưởng tượng lung tung, muốn nhìn thì ngại ngùng, không nhìn lại thấy khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!