Chương 39: (Vô Đề)

[Đừng để ý mấy chi tiết nhỏ đó, cháo của nhà này ngon lắm. Nếu cậu thích, lần sau tôi đưa cậu đến tận nơi ăn.]

Đồng Tự chuyển tiền đơn hàng cho Lục Vọng: [Cảm ơn, lần sau đừng đặt nữa.]

Lục Vọng hoàn tiền lại cho Đồng Tự: "Trả tiền lại thì chẳng có thành ý gì cả, lần sau mời lại tôi là được rồi."

Đồng Tự không nhắn lại nữa, vừa ăn cháo vừa mở Weibo của Lâm Hiểu Hiểu. Cậu thấy Lâm Hiểu Hiểu đã đăng một dòng trạng thái vào lúc 3 giờ sáng hôm qua: [Mất ngủ, đang đợi mặt trời mọc.]

Tô Đạt để lại bình luận đầu tiên bên dưới: [Anh cùng em đợi mặt trời mọc.]

Phía dưới là một vài bình luận từ những người lạ:

[Bao giờ thì Đát Kỷ mỹ nhân mới quay lại trường học thế, nhớ quá đi!]

[Mùa thu đến rồi, mình chụp ảnh nghệ thuật nhé chị ơi?]

[Shop vừa về hai mẫu váy liền, thấy rất hợp với bạn đó, khi nào rảnh thử đi, tôi bao luôn!]

Đồng Tự lướt qua từng bình luận, Lâm Hiểu Hiểu không trả lời bất kỳ bình luận nào.

Nghĩ đến chuyện sáng nay đội trưởng nói về lớp tư vấn tâm lý, cậu liền gửi tin nhắn cho Tô Đạt: [Tôi có hai vé lớp tư vấn tâm lý, đội trưởng nhờ tôi đưa cho cậu và Lâm Hiểu Hiểu, cậu có muốn đi không?]

Đồng Tự chụp ảnh hai tấm vé rồi gửi sang.

Chưa đầy một lúc sau, Tô Đạt trả lời: [Đúng lúc tôi đang rảnh, nhưng chân không tiện đi lại, nhờ dịch vụ giao hàng nội thành mang đến được không?]

Mặc dù vụ bắt cóc đã qua nhưng trong lòng Đồng Tự vẫn luôn cảm thấy áy náy với Tô Đạt. Mấy hôm nay Tô Đạt cũng chưa từng chủ động liên lạc với cậu, vậy nên cậu muốn nhân cơ hội này để hóa giải khúc mắc, liền nhắn lại: [Tôi mang qua cho cậu cũng được. Có cần mang gì thêm không, tôi mang luôn một thể.]

Tô Đạt: [Cậu chỉ cần mang vé là được rồi, chuyện của Lâm Hiểu Hiểu để tôi nói.]

Đồng Tự: [Tiện thì chơi một trận game nhé?]

Tô Đạt: [Được thôi, cậu đến luôn đi!]

Đồng Tự ăn xong liền đi tàu điện ngầm đến nhà Tô Đạt. Cậu ấn chuông rất lâu mới thấy Tô Đạt ra mở cửa.

Sắc mặt của Tô Đạt không được tốt. Có vẻ như cậu ta đã ở nhà suốt, tóc tai rối bù, râu ria cũng lâu rồi chưa cạo, cả người toát ra vẻ uể oải, mệt mỏi.

"Nhanh thế? Tôi vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn gì nữa, cậu ngồi đợi tôi chút."

Chân trái của Tô Đạt vẫn còn quấn băng gạc, di chuyển không dễ dàng. Sau khi dẫn Đồng Tự vào nhà, cậu ta liền vào nhà vệ sinh và ở lì trong đó.

Đồng Tự gõ cửa: "Cậu ổn không đấy, có cần giúp không?"

"Chuyện này cậu giúp được gì chứ, để tôi ngồi tạm đây một lúc đi… Dạo này uống thuốc nhiều quá, bị táo bón, đi vệ sinh mệt chết đi được!"

Đồng Tự lại quay về ngồi trên ghế sô

-pha. Cậu quan sát phòng khách nhà Tô Đạt, cảm giác rất sạch sẽ, như vừa được dọn dẹp. Trên bàn trà còn để một tấm danh thiếp của một cô giúp việc, chắc là có người đến lau dọn hộ.

Đồng Tự đã biết tình hình gia đình của Tô Đạt từ trước đó.

Ba của Tô Đạt làm trong ngành xây dựng, thường xuyên ra ngoài làm dự án, một tháng về nhà được một lần đã là hiếm hoi. Cũng vì lý do này mà mẹ Tô Đạt đã có người khác. Sau khi Tô Đạt đậu đại học, hai người ly hôn trong hòa bình.

Bây giờ mẹ Tô Đạt đã có gia đình riêng, không tiện quay lại chăm sóc cậu, còn ba thì vì công việc cũng không có cách nào chăm nom con.

Đợi đến khi Tô Đạt dọn dẹp xong, Đồng Tự mới lên tiếng: "Hay là cậu dọn qua chỗ tôi ở đi, cậu thế này tôi không yên tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!