Chương 38: (Vô Đề)

Đồng Tự nằm trên giường rất lâu mà vẫn không buồn ngủ.

Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Đồng Tự cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn thoáng qua.

Kẹo sữa thỏ trắng: [Ngủ chưa? Tôi không ngủ được, hơi nhớ cậu!]

Đồng Tự như thể vừa thấy thứ gì xui xẻo, hoảng hốt đến mức làm rơi điện thoại trúng mặt.

Não của người này chắc chắn có vấn đề rồi!

Nửa đêm rồi mà còn phát điên cái gì chứ?!

Cùng lúc đó, Lục Vọng đang nằm trên giường, ôm điện thoại thất thần.

Suy nghĩ một lúc, anh lại gõ thêm một tin nhắn WeChat và gửi đi…

Đồng Tự chắc chắn Lục Vọng đã phát điên. Khi tin nhắn thứ hai hiện lên, cậu không thèm nhìn, trực tiếp khóa màn hình.

Mười phút sau, Đồng Tự bực bội ngồi bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên, mở tin nhắn chưa xem ra đọc.

Kẹo sữa thỏ trắng: [Tôi có thể qua ôm cậu ngủ không?]

Đồng Tự gần như không tin vào mắt mình. Mặt mũi người này phải dày đến mức nào mới có thể nói ra được câu như thế chứ!

Ngay sau đó, tin nhắn thứ ba nhảy ra: [Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.]

Đồng Tự ném điện thoại lên tủ đầu giường, trong lòng rối bời, cậu chui đầu vào chăn, mồ hôi toát ra đầy trán.

Không thể nào ngủ được, cậu lại chụp lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với Lục Vọng, ngón tay dừng lại thật lâu trên khung chat, rồi lại khóa màn hình.

Mười phút sau, Đồng Tự đứng trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cửa chống trộm của nhà mình mà ngẩn người.

Do tò mò thôi thúc, cậu lom khom bước đến chỗ mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Lục Vọng mặc một bộ đồ ngủ màu đen, đang đứng ngoài hành lang, đèn hành lang tắt rồi lại bật.

Lục Vọng cúi đầu nhắn tin, vừa bấm gửi xong, đầu bên kia cửa vang lên tiếng chuông "leng keng" của điện thoại.

Thấy vậy, Lục Vọng lập tức gọi điện thoại đến.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đồng Tự vội vàng bấm im lặng, rồi mới nhận ra, như vậy chẳng phải đã lộ rõ là mình đang đứng ở cửa lén nhìn đối phương rồi sao?!

Đồng Tự đành phải nhắn lại một tin: [Anh về đi, tôi sẽ không mở cửa đâu.]

Một lúc sau, thấy Lục Vọng vẫn chưa rời đi, cậu lại gửi thêm một tin: [Tôi ngủ rồi.]

Vừa quay lại phòng, Đồng Tự đã nhận được tin nhắn phản hồi của Lục Vọng.

Kẹo sữa thỏ trắng: [Ngủ ngon (tim).]

Khi nhìn thấy hai chữ "ngủ ngon", tâm trạng của Đồng Tự không hiểu sao lại dịu xuống, cậu lại nằm xuống giường, nhắm mắt, điều kỳ lạ là lần này cậu ngủ rất ngon lành.

"Vụ án giết người liên hoàn đã kết thúc, hiện tại đã loại trừ nghi ngờ đối với Ngô Chí. Mặc dù Lư Thanh Sơn có chỉ ra Ngô Chí có liên quan đến lừa đảo, nhưng vì không có bằng chứng thực tế, cảnh sát cũng khó can thiệp thêm."

Sáng sớm, vừa bước vào cục cảnh sát, Đồng Tự đã nghe thấy mấy cảnh sát trẻ đang tụ tập bàn tán về chuyện của Ngô Chí.

Ngay sau đó, cậu bị gọi vào văn phòng đội trưởng.

Mở cửa phòng đội trưởng ra thì thấy Lục Vọng cũng đang ở bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!