Ánh mắt của Lục Vọng từ từ hạ xuống, sau khi thưởng thức kỹ càng phong cảnh trước mắt ở khoảng cách gần, ánh mắt anh lại quay trở về gương mặt của Đồng Tự.
Nhìn vẻ mặt kia, chắc là đã tỉnh rượu rồi.
Đồng Tự trừng mắt nhìn Lục Vọng đầy căm hận: "Vừa nãy anh đã làm gì tôi?"
Lục Vọng lặp lại lời Đồng Tự trong đầu, thầm nghĩ: Xem ra, lại định giả ngu nữa rồi…
Hôm đó ghé tai nhau nói nhỏ còn có thể xem như là đánh nhau giữa đám con trai, vậy còn nụ hôn hôm nay thì sao? Cậu cũng định tự lừa mình luôn à?
Đồng Tự vừa xấu hổ vừa tức giận, thấy Lục Vọng đứng cách mình chưa đầy một mét, dựa vào tường, mượn ánh sáng yếu ớt để quan sát mình, cậu bỗng cảm thấy chưa bao giờ lâm vào cảnh bối rối và giận dữ như vậy.
Đồng Tự cáu kỉnh nói: "Con mẹ anh là đồ b**n th** à?! Dám…" cưỡng hôn ông đây!
Nhưng bốn chữ cuối cùng cậu không sao thốt ra nổi.
Ngọn lửa trong lòng không có chỗ phát tiết, sắp thiêu rụi chính mình đến nơi.
Sự thật bị cưỡng hôn bày ra ngay trước mắt, đầu óc Đồng Tự rối bời hơn bao giờ hết.
Lục Vọng dường như đã quen với việc bất cứ lúc nào Đồng Tự cũng có thể bốc hỏa, trong tình huống này, anh lại nở một nụ cười: "Lúc hôn nhau cậu chẳng phải cũng khá là hưởng thụ sao?"
Câu nói này như một mồi lửa, lập tức châm ngòi cho cơn bùng nổ của Đồng Tự: "Anh mẹ nó đói khát đến mức nào vậy hả, đến đàn ông cũng không tha! Anh không thấy ghê tởm à?!" Đồng Tự trừng to mắt, vẫn không thể chấp nhận sự thật là mình vừa bị cưỡng hôn: "Tôi mẹ nó lại bị một con súc sinh như anh làm nhục!"
Cậu điên cuồng dùng tay lau miệng mình, như thể muốn thể hiện rõ ràng mình ghê tởm nụ hôn của Lục Vọng đến mức nào.
Lục Vọng nhìn cảnh Đồng Tự nổi điên ngay trước mặt mình, bỗng cảm thấy rất khó chịu.
Hôn rồi thì hôn rồi, cần gì phải ghê tởm đến mức ấy?
Cảm nhận được sự ghét bỏ của đối phương, anh đột ngột đẩy Đồng Tự ngã lên tựa giường, khung xương gầy đập vào ván gỗ cứng, phát ra một tiếng uỳnh nặng nề.
Đồng Tự chửi một tiếng mẹ nó, vừa định ngồi dậy thì lại bị Lục Vọng đè ngược trở lại.
Làn da cậu cảm nhận được góc cạnh lạnh lẽo của đầu giường, cực kỳ khó chịu.
Rất khó chịu!
Lục Vọng cúi xuống nhìn cậu, một tay đè lên vai cậu: "Giờ thì tỉnh rồi chứ?"
Đồng Tự giơ tay định gạt cái tay đang đè trên vai mình ra, nhưng bàn tay đó như thể đã hàn chết trên vai cậu, không nhúc nhích nổi chút nào.
Khi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Vọng lần nữa, cậu nhận ra trong mắt đối phương có lửa, nhưng không phải loại lửa muốn đấm ai đó, mà là loại lửa muốn làm gì đó với mình.
Đồng Tự bắt đầu hoảng: "Lục Vọng… Anh đừng làm bậy… Nếu anh dám làm bậy… ưm…"
Còn chưa nói hết, đôi môi ấm nóng đã áp xuống…
Hơi thở của Lục Vọng rất gấp gáp, dường như anh đang muốn dùng cách này để trút hết nỗi bất mãn của mình lên người Đồng Tự.
Đồng Tự muốn nói gì cũng không còn cơ hội nữa, tiếng chửi rủa ậm ừ của cậu đều bị Lục Vọng nuốt trọn trong miệng. Đầu lưỡi mềm mại nhưng lại mạnh mẽ, chiếm lĩnh từng đầu dây thần kinh trong khoang miệng cậu, như thể muốn nuốt chửng cậu vậy.
Đồng Tự nhất thời choáng váng, đầu óc quay cuồng, đầu ngón tay vì bị k*ch th*ch quá mạnh mà căng cứng lại. Cậu ra sức chống cự Lục Vọng, nhưng sức của tên này lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc ướt lạnh, chạm đến da đầu ấm nóng, phần đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*, như đang cố xoa dịu cảm xúc của Đồng Tự. Tuy ngón tay đủ dịu dàng, nhưng đôi môi lại không ngừng chiếm đoạt.
Cậu nói đúng, tôi mẹ nó đúng là gay…
Tôi đã thích cậu từ lâu rồi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!