Long Island Iced Tea: Một loại cocktail có nồng độ cồn khá cao được kết hợp từ tequila, vodka, rượu triple sec, gin, rum và một chút coca lại có màu sắc không khác nào một ly trà chanh đá.
===
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Vương Nhạc: "Hai đứa đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ thăm dò thêm xem ý đồ hắn thế nào."
Lục Vọng cúp máy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Tự, trầm ngâm suy nghĩ.
Vì sao Ngô Chí lại muốn hẹn gặp Đồng Tự? Hôm đó khi hẹn gặp cậu, hắn đã bị cảnh sát bắt, lẽ nào hắn không hề nghi ngờ gì về thân phận của Đồng Tự?
Không thể nào là không nhận ra… Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.
Đồng Tự hôm nay uống hơi nhiều. Lục Vọng cầm điện thoại của cậu, thay cậu trả lời tin nhắn của Ngô Chí: [Bây giờ tôi không thiếu tiền.]
Ngô Chí nhanh chóng hồi âm: [Chúng ta có thể ký thử ba tháng, mỗi tháng trả lương cơ bản 15.000, tiền donate chia 4/6, tôi bốn, cậu sáu.]
Lục Vọng đáp lại: [Không thiếu tiền, hiểu ý tôi là gì chứ?]
Ngô Chí: [Tôi hy vọng cậu suy nghĩ lại.]
Đồng Tự liếc nhìn đoạn trò chuyện giữa Lục Vọng và Ngô Chí, chỉ vào mình cười nói: "Thì ra tôi đáng giá đến vậy à?"
Lục Vọng nhét cả hai chiếc điện thoại vào túi quần mình: "Cậu chẳng đáng giá gì cả, Ngô Chí chỉ đang lừa cậu thôi."
Đồng Tự bật cười, rõ ràng đã bắt đầu ngà ngà say, lời nói cũng chậm dần: "Anh hẹn hắn ra đi… tôi muốn… ợ… nói chuyện với hắn…"
"Chờ cậu tỉnh táo rồi hãy nói." Lục Vọng đi đến ghế sofa đối diện, đỡ lấy cánh tay Đồng Tự: "Ở đây hết canh giò rồi, tôi đã đặt đồ ăn ngoài cho Lư Thanh Sơn. Giờ chúng ta về ký túc xá…"
Đồng Tự cứng đầu không chịu đứng dậy: "Không về… muốn uống tiếp…"
Lục Vọng nhận ra cậu có gì đó không ổn: "Hôm nay sao lại muốn uống đến thế?"
"Trong lòng thấy khó chịu." Đồng Tự ôm lấy ngực mình: "Như có sâu đang cắn ở trong này!"
Bình thường Đồng Tự không bao giờ nói mấy câu như vậy, nhưng cứ hễ uống say là bắt đầu diễn.
"Được rồi." Lục Vọng gọi phục vụ: "Cho thêm một chai rượu trắng nữa."
Lục Vọng không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ uống cùng cậu. Về sau, rượu của Đồng Tự đều bị thay bằng nước chanh.
Nhưng cậu đã ngà ngà say, hoàn toàn không phát hiện ra điều đó.
Đến khi Đồng Tự dần tỉnh táo lại một chút, mới nhận ra họ đã ở nhà hàng rất lâu, giờ đã khuya lắm rồi, cổng ký túc cũng đã đóng.
Lục Vọng cúi đầu nghịch trò chơi thay đồ, trông chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cả.
Đồng Tự nhìn người ngồi đối diện, đột nhiên rất muốn tâm sự, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cậu đặt cằm lên mặt bàn, ngước mắt nhìn Lục Vọng: "Cho anh biết một bí mật."
Lục Vọng khẽ "ừm" một tiếng, tắt màn hình điện thoại, nhìn Đồng Tự đang cố tỏ ra dễ thương, thực lòng muốn nghe cậu nói tiếp.
"Mẹ tôi chết là do tôi." Đồng Tự thản nhiên nói ra điều đã đè nén trong lòng bấy lâu nay: "Thật ra là tôi đã giết bà ấy."
Lục Vọng không hề tỏ ra kinh ngạc, cũng không vội vàng bác bỏ, chỉ nói một câu: "Rồi sao nữa?"
Đồng Tự: "Rồi sao là sao?"
Lục Vọng nói: "Động cơ giết người của cậu là gì? Quá trình ra tay… rồi cả tâm lý sau đó khi tìm cách che giấu sự thật… nói hết cho tôi nghe đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!