Chương 32: (Vô Đề)

Năm phút trước.

Trong đại sảnh cục cảnh sát.

Mộng Lan đã tra ra thông tin liên quan đến Ngô Trình: "Ngô Trình là con thứ ba trong nhà. Khi tôi đến làng tìm hiểu tình hình, người trong làng hầu như không ai thích hắn, nói rằng hắn giống như một kẻ lập dị…

Người này rất khép kín, thích hành động một mình, chưa từng kết bạn, cũng chưa từng yêu đương. Mỗi lần về nhà đều thích tự nhốt mình trong phòng, không ăn cũng không uống.

Nghe nói có lần từng một mình ở trong núi nửa tháng mới quay về, người trong làng đều tưởng hắn đã chết ngoài đó rồi…"

"Vậy thì… tính cách người này thực sự rất kỳ quái, càng kỳ quái thì càng có vấn đề!" Vương Nhạc trầm ngâm một lát rồi nói: "Phái thêm một đội nữa lên núi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Lư Thanh Sơn!"

Lúc này, trưởng phòng Nghiêm đập một bản báo cáo lên bàn, kích động nói: "Trong cặn của máy giặt phát hiện được một sợi lông mu của nạn nhân, đã có lệnh khám xét rồi, bây giờ có thể lập tức tiến hành khám nhà!"

Điện thoại bàn trong văn phòng cũng đổ chuông, mọi người đều căng thẳng thần kinh. Mộng Lan nhấc máy, năm giây sau cô đặt ống nghe xuống: "Ngô Chí đã bị bắt!"

Đèn dây tóc trong đạo quán lóe lên hai lần giữa đêm mưa rồi đột ngột sáng lên.

Lúc đó Lư Thanh Sơn đang gọi điện với Lục Vọng, bên kia vừa mới nói xong ba chữ "phải cẩn thận", thì cuộc gọi bị ngắt. Lư Thanh Sơn vội gọi lại, nhưng phát hiện điện thoại của mình lại mất sóng.

Đèn vừa sáng là mất sóng, cái đèn này có độc à?!

Lúc này cậu không còn cách nào để giữ bình tĩnh nữa, trong đầu chỉ vang vọng bốn chữ "nghi phạm hình sự".

Cậu thà tin rằng Lục Vọng chỉ đang dọa mình, bởi vì giờ cậu đã cảm thấy hai chân mình bắt đầu mềm nhũn rồi.

Đầu óc cậu bắt đầu vận hành điên cuồng…

Điều đầu tiên vụt qua trong đầu là một đoạn mô tả chân dung tội phạm: [Hung thủ là nam giới, độ tuổi khoảng từ 20 đến 30, cao khoảng 1m75 đến 1m78, thân hình gầy gò, chưa kết hôn, sống một mình, điều kiện sống tốt, tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, tinh thông kỹ thuật thông tin điện tử, có khả năng làm việc liên quan đến lĩnh vực này.]

Ngô Trình, 26 tuổi, cao 1m76, thân hình gầy, chưa kết hôn, sống một mình, tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, học ngành viễn thông…

Hơn nữa, người này ánh mắt lờ đờ, sắc mặt u ám, trông như kẻ đã quá độ d*c v*ng…

Cậu không thể ngăn mình tiếp tục liên tưởng…

Là em ruột của Ngô Chí, cầm chìa khóa của Ngô Chí, có thể ra vào căn hộ tùy ý… Có lẽ cũng cầm luôn thẻ mượn sách của Ngô Chí…

Ngô Chí có thể là nghi phạm, vậy thì tại sao Ngô Trình lại không thể?

Lục Vọng nói không sai, cậu phải đề phòng Ngô Trình!

Nghĩ đến đây, Lư Thanh Sơn cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại.

Cậu rút điện thoại ra, định nhắn tin cho Đồng Tự, nhưng tin nhắn đã soạn xong chỉ quay vòng tròn mãi, cuối cùng biến thành một dấu chấm than đỏ.

Vẫn không có sóng!

Chết tiệt! Tại sao đến lúc quan trọng lại mất sóng?

Lư Thanh Sơn chỉ cảm thấy lưng mình túa ra mồ hôi lạnh, nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy với Tiểu Trình, cậu càng nghĩ càng thấy hắn chính là hung thủ.

Trước mắt cậu bỗng hiện lên từng thi thể bị giết hại dã man, và những phần thi thể phụ nữ bị chặt khúc…

Chẳng trách Tiểu Trình lại đồng ý theo mình đến đạo quán… Có thể chính đạo quán này đã có vấn đề, Quan đạo trưởng rất ít khi rời khỏi đạo quán, mà cho dù có rời đi thì tiểu đồ đệ chắc chắn cũng sẽ ở lại trông coi.

Quan đạo trưởng và tiểu đồ đệ của ông ta… có phải đã bị khống chế rồi, hoặc… đã gặp chuyện chẳng lành?

Lại một tia sét xé ngang trời, ánh chớp soi rõ bóng người đang tiến đến từ không xa bên ngoài căn nhà. Bóng người đó bị ánh sáng trắng lóe lên trong thoáng chốc vẽ thành một cái bóng đen mờ, lẩn khuất giữa mái hiên và màn mưa, thực hư không rõ, tựa như một con quỷ ẩn mình trong đêm tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!