Chương 30: (Vô Đề)

Chỗ bị cắn vẫn còn bỏng rát, Lục Vọng đưa tay sờ tai mình, sờ thấy một chỗ đóng vảy lồi lõm.

"Cắn rách cả da rồi, đúng là chó thật à?"

Anh dùng camera trước chụp một bức ảnh cận cảnh tai mình rồi gửi cho Đồng Tự, kèm theo một dòng chữ: [Cậu nói xem tôi có nên đi tiêm vắc

-xin dại không?]

Đồng Tự trả lời: [Anh đang nói cái chó gì thế?]

Trả lời tin nhắn xong, Đồng Tự đẩy cửa bước vào cục cảnh sát. Cậu đã thay sang một chiếc áo nỉ cổ tròn màu xanh đậm, càng làm làn da trắng như tuyết thêm nổi bật. Chiếc tai trái từng bị Lục Vọng cắn vẫn còn hơi ửng đỏ, trông lại có vài phần tinh nghịch.

Đồng Tự bước vào văn phòng, thấy Lục Vọng đang soi vào một chiếc gương nhỏ bằng bàn tay để bôi thuốc đỏ lên tai.

"Với tới không đó?" Đồng Tự đứng sau lưng Lục Vọng, nhẹ giọng hỏi.

"Nếu không với tới, cậu định giúp tôi bôi à?" Lục Vọng quay đầu lại, đưa tăm bông cho cậu, còn nhướng mày một cái "Cậu phải chịu trách nhiệm với cái tai của tôi đấy."

Đồng Tự nhận lấy tăm bông dính thuốc đỏ trong tay Lục Vọng, không thèm nhìn kỹ, trực tiếp ấn mạnh vào chỗ da bị trầy, khiến Lục Vọng lập tức ôm tai hét lên vì đau.

Lục Vọng: "Biết ngay là cậu sẽ chơi trò này mà!"

Tai tuy rất đau, nhưng được Đồng Tự bôi thuốc, trong lòng anh vẫn thấy có chút được cưng chiều.

"Không giận nữa hả?" Lục Vọng dò hỏi.

"Giận cái gì chứ?" Đồng Tự tỏ ra nhẹ nhàng "Vì chuyện này mà giận thì có gì đáng? Con trai với nhau đánh nhau một trận chẳng phải rất bình thường sao?"

Lục Vọng cuối cùng cũng hiểu cách suy nghĩ của Đồng Dự, không đối mặt với vấn đề thì coi như không có vấn đề.

Nghĩ như vậy cũng tốt, anh cũng dễ thở hơn phần nào.

Trời sẩm tối thì bất chợt đổ mưa như trút, ánh sáng tắt phụt trong nháy mắt.

Đồng Tự gửi một tin nhắn WeChat cho Lư Thanh Sơn: "Về chưa?"

Tin còn chưa gửi xong, Lư Thanh Sơn đã gọi điện lại.

"Bây giờ thì chưa về được đâu! Đợi tạnh mưa rồi tính tiếp!" tiếng sấm quá lớn, Lư Thanh Sơn phải nói to "Bọn anh đang trú mưa trong đạo quán đây… hai thằng đàn ông thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Lư Thanh Sơn quay đầu nhìn người đang ngồi trong đạo quán, Tiểu Trình đang nhìn mình gọi điện.

Cúp máy xong, Lư Thanh Sơn nhét điện thoại vào túi quần, đi men theo mái hiên trở lại trong cơn mưa lớn. Trận mưa này đúng là to thật, có lẽ mưa xong thì trời sẽ lạnh hơn.

Cậu vòng tay ôm lấy cánh tay mình, đã cảm thấy se lạnh, nhiệt độ trên núi luôn thấp hơn dưới núi. Nhưng thể lực cậu tốt, chịu lạnh được.

Cậu quay lại ngồi trong đạo quán, trong phòng lúc này chỉ còn hai người họ.

Đạo quán này rất nhỏ, bình thường cũng chẳng ai đến. Trước đây nơi này có đạo trưởng Quan và tiểu đồ đệ trẻ tuổi của ông sống, nhưng hôm nay tới không đúng lúc, chẳng gặp ai cả.

Lư Thanh Sơn quyết định tiếp tục trò chuyện với Tiểu Trình.

"Nếu lúc nãy không hỏi ngày sinh bát tự của anh, tôi còn tưởng anh họ Trình đấy!" Lư Thanh Sơn cười nói "Không ngờ anh lại họ Ngô, anh với Tổng giám đốc Ngô có quan hệ gì vậy? Đừng nói là họ hàng nhé?"

Tiểu Trình nhìn chăm chăm vào tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn bên phải, nghe Lư Thanh Sơn hỏi vậy mới từ từ hoàn hồn: "Ừm, họ hàng."

"Anh em ruột?"

Tiểu Trình lại khẽ ừ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!