Đồng Tự hoàn toàn sững sờ, là kiểu sững sờ không hề có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào.
Chỗ bị hôn bắt đầu ngưa ngứa, theo thời gian kéo dài, cả khuôn mặt cậu như tê dại.
Thấy Đồng Tự mãi không nói lời nào, Lục Vọng đành phải giải thích: "Trên mặt cậu có con muỗi…"
Nhìn đôi mắt ngày càng trợn to của Đồng Tự, Lục Vọng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn…
"Cả hai tay đều bận, nên chỉ còn cách…" Lục Vọng cố gắng giải thích tiếp.
"Anh không thấy ghê tởm à?!" Đồng Tự giơ khuỷu tay lên, không ngừng chà xát bên má phải vừa bị hôn: "Tôi thà để muỗi đốt chết còn hơn!"
Cậu vừa bực bội vừa lúng túng. Khoảnh khắc Lục Vọng cúi xuống hôn, thật ra cậu có cảm nhận được, nhưng tại sao lúc đó không đẩy ra?
Đồng Tự rối loạn thật sự. Cậu siết chặt túi nilon trong tay, bước nhanh về phía trước, cho đến khi đi tới cửa thang máy mới buộc phải dừng lại.
Trong vài giây chờ thang máy, hình ảnh Lục Vọng cúi đầu hôn mình cứ tua đi tua lại trong đầu, như một đoạn phim quay chậm không có hồi kết, khiến cậu càng thêm rối trí.
Cảm giác mặt mình đang bốc hỏa, hơn nữa tên phía sau còn đang thong thả bước tới, chắc chắn sắp đuổi kịp!
Đồng Tự bất ngờ quay đầu, lao thẳng vào lối cầu thang bộ.
Vừa bước vào cầu thang, cậu lập tức hối hận, đây là tầng 36 cơ mà!
Lục Vọng ở phía sau gọi với theo: "Tôi đùa thôi mà! Cậu đừng coi là thật chứ!"
Lưng Đồng Tự cứng đờ lại, cậu quay đầu, giận dữ nói: "Anh đùa mà hôn người ta à?!"
Lục Vọng đứng trên bậc thang, cúi xuống nhìn người phía dưới: "Chưa từng hôn con gái, mượn cậu thử một lần, cậu thấy ghê tởm thế cơ à?"
Lục Vọng mà không nói thì thôi, vừa mở miệng là Đồng Tự càng phát cáu: "Anh tưởng tượng phong phú vậy sao không bắt taxi đến trại nuôi heo, tìm một con heo nái mà giải tỏa đi?!"
"Heo nái làm sao đẹp bằng cậu?"
Lúc này, Đồng Tự chỉ muốn quẳng mấy túi vật chứng xuống đất rồi lao lên tẩn cho anh ta một trận: "Anh nói xem hôm nay chuyện này giải quyết thế nào?"
"Hay thế này đi?" Lục Vọng bước xuống một bậc thang, "Tôi cho cậu hôn lại, coi như huề nhé!"
Vốn dĩ chuyện này còn có thể thương lượng, nhưng câu đó của Lục Vọng khiến Đồng Tự hoàn toàn bùng nổ!
Đồng Tự ném mấy túi nilon xuống cầu thang: "Anh xuống đây cho ông!!!"
Lục Vọng còn tưởng cậu thực sự định hôn lại, trong lòng hơi hồi hộp: "Làm vậy có ổn không? Dù sao lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai thì lại là… áu…"
Chưa nói hết câu, Lục Vọng đã bị đẩy mạnh vào tường, cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng, cằm va phải tường sượt mất một lớp bụi, đau thật!
"Cậu khỏe ghê, làm thật đấy à?" Lục Vọng cau mày vì đau nhưng giọng điệu vẫn không nghiêm túc: "Cậu mà mạnh tay nữa là tôi đánh lại đó!"
Dù Đồng Tự rất khỏe, nhưng nếu Lục Vọng thật sự muốn phản kháng, thoát ra cũng dễ như chơi.
Anh đâu phải luyện tập cho vui.
Sau khi nói xong, Đồng Tự như bị chọc giận thêm, lại càng ra sức siết chặt hơn!
Để ngăn Lục Vọng vùng vẫy, cậu gần như dùng hết sức toàn thân.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, bản thân cũng không rõ mình đang làm gì, như thể đang trả thù, đang trút giận, nhưng những điều đó đều không phải cách giải quyết mà cậu muốn.
Khi Lục Vọng bắt đầu phản kháng, Đồng Tự lập tức rơi vào thế yếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!