Đồng Tự nhìn chằm chằm vào móc khóa của Tiểu Trình, trên đó treo một chùm chìa khóa, khoảng năm sáu chiếc, đủ mọi hình dạng.
Đồng Tự: "Chìa khóa của căn nhà này vẫn luôn do anh giữ sao?"
"Tổng giám đốc Ngô khá bận, nếu có ai muốn thuê nhà thì tôi là người đưa họ đến xem, nên anh ấy đưa tôi một cái." Tiểu Trình khi nói chuyện thì khuôn mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, như thể chỉ muốn giải quyết xong chuyện rồi rời đi ngay lập tức.
"Anh với Tổng giám đốc Ngô có quan hệ tốt không?"
Lư Thanh Sơn đưa cho Tiểu Trình một điếu thuốc, Tiểu Trình nhận lấy: "Bình thường."
Lư Thanh Sơn: "Tổng giám đốc Ngô chắc là giàu lắm hả? Có nhiều nhà lắm phải không?"
Tiểu Trình cười nhẹ, nụ cười mang chút châm biếm: "Cũng không nhiều."
Hắn có vẻ không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin về Tổng giám đốc Ngô, nhưng Đồng Tự có thể nhìn ra từ biểu cảm của hắn, rằng hắn không mấy ưa gì Tổng giám đốc Ngô.
"Tổng giám đốc Ngô chắc mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi chứ mấy, còn trẻ thế mà đã mở công ty, sự nghiệp thành công, lại còn mua nhiều nhà thế này…" Đồng Tự nói: "Thu nhập hàng năm phải cao lắm nhỉ?"
Tiểu Trình rít một hơi thuốc dài, như thể trong lòng rất bực bội: "Chuyện của anh ta tôi không biết, cậu muốn biết thì tự đi hỏi anh ta ấy!"
Nói xong, Tiểu Trình liền đi về phía cửa.
"Khoan đã!" Lư Thanh Sơn gọi giật lại: "Tôi thấy ấn đường của anh tối sầm, e là sắp có tai họa đổ máu đấy!"
Bóng lưng Tiểu Trình khựng lại, rồi quay đầu lại: "Ấn đường tối sầm?"
"Đúng vậy!" Lư Thanh Sơn nói: "Anh không tự nhận ra sao?"
Tiểu Trình: "Cậu còn biết xem tướng nữa hả?"
"Tôi biết chút ít thôi, phong thủy, bát quái cũng nghiên cứu sơ qua…"
Trong lúc Lư Thanh Sơn đang nói chuyện tào lao với Tiểu Trình, Đồng Tự cúi đầu liếc nhìn điện thoại của mình, tín hiệu đầy vạch, cậu gửi một tin nhắn cho Lục Vọng: [Đang nói chuyện.]
Lục Vọng lập tức trả lời: [Lúc nãy tôi suýt nữa là xông vào rồi.]
Đồng Tự: [Không sao, Lư Thanh Sơn giữ người lại trò chuyện, hỏi thăm tình hình của Ngô Chí.]
Lục Vọng: [Có phát hiện gì bất thường không?]
Đồng Tự: [Ở đây có một tủ đông lớn, mấy thứ khác thì chưa xem, đợi người đi rồi tính.]
Lục Vọng: [Hôm nay mà không phải tình cờ gặp được các cậu, thì các cậu định giấu tôi để làm chuyện nguy hiểm như thế này à?]
Đồng Tự không trả lời ngay, Lục Vọng lại nhắn tiếp: [Không xem tôi là bạn đúng không?]
Đồng Tự suy nghĩ một lúc mới trả lời: [Không muốn kéo anh vào chuyện này.]
Lục Vọng nhìn chằm chằm vào tám chữ trên màn hình điện thoại, trong lòng nghẹn lại, giờ chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Đồng Tự giả gái chở Lư Thanh Sơn hiện ra trước mắt, hai người còn thân thiết dựa sát vào nhau, khiến anh bực bội đến mức muốn đấm người!
Đồng Tự không nói kế hoạch với anh ngay từ đầu thì thôi, vậy mà còn cố ý giấu…
Trong khung chat, dòng chữ bị gõ rồi xóa, Lục Vọng đột nhiên không biết nên nói gì, phải suy nghĩ rất lâu mới nhắn lại: [Sau này nếu có chuyện gì, có thể nói với tôi trước được không?]
Đồng Tự nhìn tin nhắn của Lục Vọng, trong lòng bỗng có một cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên, cảm giác ấy âm thầm lan tỏa trong cơ thể cậu. Cuối cùng cậu trả lời lại một chữ: "Được".
Cậu đút điện thoại vào túi, thấy Tiểu Trình và Lư Thanh Sơn đang ngồi trên sofa trò chuyện, Lư Thanh Sơn đang nghiêm túc xem tướng tay cho Tiểu Trình: "Tôi nói thật đấy, không phải nói bừa đâu, mỗi câu tôi nói đều có cơ sở. Đường sinh mệnh của anh nhìn không dài lắm đâu!"
Lư Thanh Sơn lắc đầu, lại quan sát khuôn mặt của Tiểu Trình: "Hai mắt vô thần, sắc mặt u ám… gần đây có phải có tâm sự gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!