Mặc dù biết rõ Ngô Chí có thể đang toan tính điều gì đó, nhưng Đồng Tự vẫn quyết định chuyển đến chỗ hắn ở.
Biết đâu trong căn hộ của Ngô Chí lại có chứng cứ liên quan đến tội ác, chỉ cần bọn họ tìm được chứng cứ, cảnh sát có thể lập tức bắt giữ Ngô Chí.
"Cậu sống một mình à?" Ngô Chí hỏi.
"Hai người." Đồng Tự nhìn sang Lư Thanh Sơn: "Bọn tôi đều chưa có chỗ ở ổn định."
"Nếu hai người ở… tốt hơn là đến căn hộ nhỏ ở khu Hoa Viên Tinh Vận đi, là căn hộ một phòng ngủ, rộng 40 mét vuông. Sau này nếu các cậu muốn thuê thì cũng được… tất nhiên, nếu hiệu suất làm việc tốt thì ở miễn phí cũng không vấn đề gì!"
Ngô Chí ngẩng cổ nhìn đồng hồ: "Nhưng lát nữa tôi còn có chút việc, giờ chúng ta làm thủ tục đăng ký thông tin cơ bản trước, xong rồi tôi sẽ gọi người đưa hai cậu qua đó!" Ngô Chí đưa cho Đồng Tự một tờ mẫu đơn đăng ký, bảo cậu điền trước.
Sau đó, anh ta cầm điện thoại gọi đi một cuộc:
"Alo, Tiểu Trình à, chỗ tôi có hai người, cậu đưa họ tới căn hộ nhỏ kia ở tạm hai ngày nhé… Không sao đâu, chỉ ở hai ngày thôi, sau này tính tiếp!"
Ngô Chí cúp máy, nói: "Công ty chúng tôi quản lý theo hướng nhân văn, chú trọng nhu cầu của từng nhân viên. Lát nữa Tiểu Trình sẽ đưa các cậu đi, tôi thì không đi được… Người trẻ lang bạt bên ngoài đâu có dễ dàng, tôi cũng từng trải qua rồi, cố gắng lên nhé!"
Trong lúc điền đơn, trong đầu Đồng Tự lướt qua hàng loạt câu hỏi.
Ngô Chí có mang theo thuốc mê trong người không?
Trên người hắn có dao không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đồng Tự cảm thấy xác suất không cao. Lần này cậu và Lư Thanh Sơn đến là hành động bất ngờ, cho dù Ngô Chí thật sự là hung thủ thì cũng khó có chuyện lúc nào cũng mang theo công cụ phạm tội bên người.
Việc Ngô Chí để người khác dẫn họ đi đến căn hộ là sao?
Đồng phạm?
Sau khi điền xong thông tin cá nhân, Đồng Tự đưa mẫu đơn cho Ngô Chí. Hắn cầm lấy, liếc qua một lượt: "Đặng Thanh Sơn… đây là tên của cậu à?"
Trước khi đến đây, Đồng Tự đã dùng cái tên Đặng Thanh Sơn để nộp hồ sơ, vì cậu lo rằng hung thủ sẽ nghi ngờ nếu thấy tên thật của mình. Dù sao hôm đó cậu là người cầm điện thoại của Tô Đạt, cũng có vài người gọi đúng tên cậu, không chừng hung thủ đã nghe được thông qua thiết bị nghe lén.
Ngô Chí hỏi: "Có bản photo căn cước công dân không? Không có thì bọn tôi có thể photo tại đây."
"Có."
Đồng Tự đưa bản sao đã chuẩn bị sẵn từ trước, ảnh và tên trên bản sao đều đã được photoshop chỉnh sửa kỹ càng.
Khi Ngô Chí nhận lấy tờ đơn, Đồng Tự chăm chú nhìn vào ngón tay cái bên tay phải của hắn trong hai giây.
Trên ngón tay cái phải của Ngô Chí có dán một miếng băng cá nhân.
Trong đầu Đồng Tự chợt hiện ra vô số công cụ gây án: dao, dây thừng, cưa điện…
Đồng Tự hỏi: "Tay anh bị thương à?"
Ngô Chí đặt tờ đăng ký xuống bàn, nhìn ngón tay mình: "Không sao, đang cắt rau thì lỡ tay cắt trúng."
Cắt rau mà lại cắt trúng tay phải?
Đồng Tự tiếp lời: "Anh thuận tay trái à?"
"Hahaha, chuyện đó mà cũng bị cậu phát hiện à!" Khóe mắt Ngô Chí nhăn lại vì cười: "Cậu quan sát kỹ đấy."
Đồng Tự: "Tôi có một người bạn cũng thuận tay trái."
"Bảo sao." Ngô Chí nói: "Người thuận tay trái làm gì cũng hơi bất tiện, nhất là lúc cắt rau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!