Đồng Tự húp hai ngụm nước mì, lại dùng khăn giấy lau miệng, trên mặt viết rõ ba chữ to: Không đời nào.
Lư Thanh Sơn tiếp tục thuyết phục: "Tôi có kể cho ai đâu, chuyện này chỉ hai ta biết là được! Hơn nữa, tụi mình làm vậy là để cứu anh em, cho dù có mặc đồ con gái thì cũng là đại ca có khí phách cao thượng…"
Lư Thanh Sơn thở dài: "Có thể làm bạn cùng phòng với Tô Đạt đúng là có duyên, mấy đứa bọn mình tính cách hợp nhau như vậy. Nếu Tô Đạt mà gặp chuyện, ký túc xá tụi mình sẽ thiếu mất một người…"
Đồng Tự nghiến răng: "Đừng nói nữa, đóng vai mẹ nó!"
Đồng Tự vừa định lấy thuốc hút, Lư Thanh Sơn liền đưa thuốc của mình qua, còn khéo léo che gió giúp cậu châm lửa.
Tư thế phục vụ lãnh đạo trông khá ra trò.
Đồng Tự hút một hơi, tâm trạng bình tĩnh được chút ít, nhưng cổ họng lại bắt đầu khó chịu, cậu ho liền mấy tiếng, đến mức tức ngực đau phổi.
"Anh em thế này mới gọi là có tình có nghĩa!" Lư Thanh Sơn giơ ngón cái lên khen ngợi.
Ăn xong mì, hai người về nhà Đồng Tự.
Đồng Tự đứng trước tủ quần áo của Đồng Miểu, sững người một lúc lâu.
Con bé này từ nhỏ đã mê mặc váy, trong tủ toàn là váy áo đủ màu sắc. Váy nào đi với kiểu tóc nào, kiểu tóc nào đi với phụ kiện gì, nó nghiên cứu kỹ lắm. Trên bàn trang điểm chất đầy đồ trang sức lấp lánh, nhiều món còn bám bụi mà chẳng thấy đeo bao giờ.
"Cái này không tệ này!" Lư Thanh Sơn đưa tay lấy ra một chiếc váy đen từ tủ.
"Chiếc đầm liền này không kén dáng người, eo lại có chun co giãn, cậu mặc chắc chắn vừa." Lư Thanh Sơn ướm ướm vào vòng eo nhỏ của Đồng Tự, tự tin nói.
Đồng Tự cầm váy lên nhìn một cái, dù sao cũng là váy của cô gái nhỏ, phần eo ngoài chun còn có một chiếc nơ bướm đen to đùng phía sau, trước kia nhìn đã thấy kệch cỡm, giờ nhìn lại càng ngứa mắt.
Phần tay áo kiểu phồng trông thế nào cũng thấy buồn cười, giống hệt hai cái lồng đèn đen. Không hiểu lúc mua cái váy này đầu óc Đồng Miểu nghĩ gì không biết?
Cậu thực sự không hiểu nổi trong đầu các cô gái nhỏ đang nghĩ gì.
"Mặc cái này thế quái nào được?" Đồng Tự khoanh tay trước ngực: "Muốn tôi mặc thứ này, thà để tôi chết còn hơn!"
"Chết chóc gì chứ… xúi quẩy quá!" Lư Thanh Sơn cũng đau đầu, lại lục tung tủ một hồi: "Hay là cái này đi… cái này chắc chắn được… Cậu chân dài mông cong, mặc lên nhất định đẹp lắm!" Vừa nói vừa cười giơ ra một chiếc sườn xám màu xanh lam nhạt có xẻ tà.
"Cậu mẹ nó…"
"Đổi cái khác! Đổi cái khác!" Lư Thanh Sơn vội nhét váy vào lại trong tủ.
Chiếc sườn xám đó là bộ Đồng Miểu mặc khi học lớp 9 để múa quạt, vì hơi hở hang nên lúc diễn còn phải mặc thêm quần bảo hộ màu trắng bên trong.
Đồng Tự nhìn chằm chằm Lư Thanh Sơn: "Hay là khỏi mặc, tôi ra đường chạy trần luôn cho xong!"
Ngay khi cậu sắp phát điên, Lư Thanh Sơn lấy ra một chiếc váy hoodie màu tím nhạt: "Nếu cái này cũng không được thì tôi chịu thua!"
Chiếc váy này Đồng Tự từng thấy Đồng Miểu mặc, vì là dạng hoodie nên mặc lên hơi rộng, chắc cậu miễn cưỡng mặc được.
Giờ cũng đã không còn sớm, cậu không định tiếp tục lãng phí thời gian vào mớ chuyện rườm rà này, liền cầm váy đi vào phòng tắm.
Ra ngoài, Lư Thanh Sơn búng tay một cái: "Chốt cái này!"
Chiếc váy hoodie màu tím nhạt dài đến trên đầu gối chừng 20 cm, kích cỡ vừa vặn, làm đôi chân trắng dài của cậu nổi bật rõ ràng, chỉ là đứng chưa được dịu dàng lắm.
"Tôi vừa thấy có cái váy ngắn trắng, có chun co giãn đó, cậu mặc thêm bên trong đi!" Lư Thanh Sơn nói.
Đồng Tự quay mặt đi: "Chết cũng không mặc."
"Cậu định để trống không bên trong à?" Lư Thanh Sơn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!