Đồng Tự chăm chú nhìn bức ảnh trên bàn làm việc, trầm tư suy nghĩ.
Ba bộ phận, ba món đồ, rốt cuộc hung thủ muốn truyền đạt điều gì?
Cậu ngẩng đầu nhìn bức ảnh bản đồ dán trên tấm kính. Trước đó, tổ trưởng Nghiêm đã dùng bút đỏ đánh dấu, trên bản đồ vẽ một dấu chữ "thập" lớn.
Bên trái và phải của chữ "thập" lần lượt phát hiện ra tay trái và tay phải, tương ứng với phía Tây và phía Đông. Phần thi thể tìm thấy hôm nay là chân trái, vừa khớp với vị trí Tây Nam của dấu "thập".
Ở vị trí đối xứng phía Đông Nam bị người ta dùng bút lông đỏ khoanh tròn, nơi khoanh tròn chính là nhà máy da.
Chả trách sáng nay vừa đến cục, họ đã nghe đội trưởng gọi điện nói phải đi đến nhà máy da. Xem ra là đang gấp rút đi tìm phần thi thể còn lại.
Lục Vọng cầm bút lên, vẽ một hình người que trên tấm kính, nhìn vào chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười.
"Ba phần thi thể đều trùng khớp với vị trí cơ thể người trên bản đồ… Nên tôi đoán cái đầu của cô ấy chắc đang bị giấu ở hướng chính Bắc." Lục Vọng nói.
Suy đoán này lại trùng khớp với suy nghĩ của Đồng Tự: "Nhưng… làm sao tổ trưởng Nghiêm biết được phần thi thể nằm ở phía Tây Nam?"
Đúng lúc này, tổ trưởng Nghiêm từ cổng đồn cảnh sát bước vào, trên tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt, trông rất phấn khởi.
Lúc nãy Đồng Tự nghe cảnh sát Lưu kể lại rằng tổ trưởng Nghiêm đã thức trắng cả đêm, lái xe đi khắp nơi tìm thi thể, cuối cùng sáng nay đã phát hiện ra phần chi dưới trái trong lớp bùn cát dưới chân một cây cầu.
Nghiêm Cát thức cả đêm nhưng vì hưng phấn nên giờ hoàn toàn không thấy mệt. Anh thong thả uống một ngụm nước nóng trong bình giữ nhiệt rồi nói: "Chuyện là vầy… Mặc dù bản đồ cho thấy có khả năng thi thể nằm ở phía Bắc và phía Nam, nhưng các tuyến đường đâu có thẳng, nhất là khi vào khu vực ngoại ô, đường xá quanh co rất khó đoán…
Trước đó chúng ta đã suy đoán hung thủ có phương tiện di chuyển, nên anh cứ mở bản đồ định vị, lần theo các tuyến đường chính mà ô tô có thể đi qua để tìm. Kết quả là… tìm thấy thật!"
Thực ra khi quay về, tổ trưởng Nghiêm đã kể lại quá trình tìm được thi thể cho các đồng nghiệp. Thấy hai thực tập sinh cũng tò mò, anh kể lại thêm lần nữa.
Thực ra đây không hẳn là mèo mù vớ cá rán, việc lái xe đi tìm thi thể chính là quá trình mô phỏng lại hành trình vứt xác của hung thủ, thậm chí rất có thể anh và hung thủ dùng cùng một ứng dụng định vị.
Lục Vọng có phần nể phục sự kiên trì của tổ trưởng Nghiêm: "Xin được lĩnh giáo."
Nghiêm Cát đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn: "Không nói chuyện với mấy đứa nữa, anh phải về ngủ bù đây!" Anh ngáp một cái, bước đi vài bước lại sực nhớ ra điều gì: "Lát nữa bên công ty trang sức sẽ gửi thông tin đăng ký chiếc nhẫn kim cương đến. Nếu Cảnh sát Mộng chưa quay về, hai đứa ra tiếp nhận giúp nhé."
"Không vấn đề." Lục Vọng làm ký hiệu ok bằng tay.
Lúc này, Lư Thanh Sơn đang nằm ngủ bù trên ghế sofa trong văn phòng thầy Mặc. Trên ngực cậu ta đặt một cuốn sách tên là 《Đạo Phù》. Cuốn sách rất dày, nhưng cậu đã đọc được khoảng một phần tư.
Đồng Tự đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chỉ có một người đang ngủ, định không đánh thức Lư Thanh Sơn, nhưng người kia vẫn mở mắt.
Lư Thanh Sơn ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán: "Mả mẹ nó, lại gặp ác mộng!"
Đồng Tự: "Lại mơ thấy ma đuổi à?"
Lư Thanh Sơn chậm rãi nói: "Không phải, vừa nãy tôi mơ thấy mình rơi từ giường tầng trên trong ký túc xá xuống đất, nằm im bất động, rồi một tôi khác đứng nhìn tôi nằm dưới đất, gọi thế nào các cậu cũng không nghe thấy, tôi mẹ nó còn tưởng mình chết rồi cơ!"
"Chắc mấy ngày nay thấy nhiều truyện ma quá rồi đó!" Đồng Tự nói.
"Giấc mơ này rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ!" Lư Thanh Sơn dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng. Trên bàn đúng lúc có quyển [Chu Công Giải Mộng], cậu ta tiện tay cầm lên lật vài trang: "Ồ, điềm lành đó nha!"
Lư Thanh Sơn thốt lên một tiếng, đọc to lời trong sách: "Biểu thị quá khứ đã chết, báo hiệu một khởi đầu mới, là điềm báo mọi sự thuận lợi!"
Đồng Tự mở một quyển sách khác ra: "Lấy lời tốt của cậu làm phúc, mong là Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu không sao!"
"À đúng rồi, cậu có muốn xem thông tin nghi phạm không?" Lư Thanh Sơn đột nhiên hạ giọng nói: "Nhân sự trong cục thiếu, Cảnh sát Mộng đi đến làng Hoàng Đào tìm hiểu tình hình rồi, máy tính của chị ấy chưa khóa màn hình, cậu có muốn xem thử không?"
Đồng Tự đặt quyển sách xuống, muốn biết tiếp theo Lư Thanh Sơn định nói gì.
Lư Thanh Sơn nói tiếp: "Văn phòng của Cảnh sát Mộng không có ai, thực tập sinh cũng đi ngủ bù rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!