Nhà của Đồng Tự có cấu trúc ba phòng ngủ và một phòng khách. Trước kia khi ba mẹ còn ở nhà, họ ngủ ở phòng chính, còn cậu và em gái mỗi người một phòng.
Bây giờ, ngôi nhà này mang theo cảm giác vắng vẻ, như thể người đi rồi nhà cũng trống. Trên bàn trà phủ một lớp bụi mỏng.
Đồng Tự ngửa đầu uống thuốc, yết hầu trượt lên trượt xuống. Cổ áo ngủ hơi rộng, để lộ xương quai xanh trắng trẻo. Khi cậu ngẩng cổ lên, trông lại giống như cổ thiên nga.
Cậu mặc một chiếc quần short hở đầu gối, bắp chân trắng thẳng tắp. Đầu gối bên phải hơi đỏ, nhìn kỹ mới thấy da bị trầy xước.
"Ê, đầu gối cậu sao lại bị ngã vậy, có bôi thuốc chưa?" Lục Vọng hỏi.
"Ừ, trầy một chút thôi, không sao." Đồng Tự uống xong thuốc, đặt ly nước xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc máy lạnh trong phòng khách: "Sao thế này, nãy giờ chẳng có động tĩnh gì cả?"
Lục Vọng đi tới kiểm tra ổ cắm bên máy lạnh, rồi ấn thử vài nút trên màn hình điều khiển: "Có vẻ hỏng rồi, mai gọi người tới sửa nhé."
Đồng Tự: "Vậy tối nay anh ngủ đâu?"
Phòng của Đồng Miểu có tính riêng tư cao, Đồng Tự không định chiếm chỗ của em gái. Phòng chính thì đã lâu không có người ở, không thích hợp để ngủ. Ban đầu cậu định để Lục Vọng ngủ ghế sofa, ai ngờ điều hòa phòng khách cũng hỏng.
Lục Vọng nghĩ một lúc: "Hay là… hai ta ngủ chung?"
"Ngủ chung?!" Đồng Tự như vừa nghe phải một câu chấn động trời đất.
Từ nhỏ cậu đã quen ngủ một mình, không quen ngủ chung với người khác, huống hồ đối phương còn từng trêu chọc mình: "Anh đang đùa tôi à?"
"Đùa cậu làm gì?" Lục Vọng cười một lúc: "Không thì… về chỗ tôi?"
Đồng Tự thầm nghĩ: chắc chỉ còn cách đó.
Ga giường và vỏ chăn trong phòng Lục Vọng đều màu xám, dưới ánh đèn vàng nhạt tạo cảm giác hơi u ám. Khi Đồng Tự nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, như thể chiếc giường này có phép thuật vậy.
Cậu đắp chăn, xoay người sang một bên, ngửi thấy mùi lạ trên gối.
Mùi này rất đặc biệt, có hương nhẹ của dầu gội, lẫn vào một mùi… đàn ông… khó tả.
Đồng Tự kéo một góc chăn lên ngửi thử, cũng là mùi này.
Không phải mùi mồ hôi, cũng không phải mùi nước hoa nồng, mà là sự kết hợp giữa mùi cơ thể và mùi tắm gội. Cậu chưa từng ngửi thấy mùi như vậy, không thể nói là thơm, cũng không thể nói là khó chịu, nhưng khi hít sâu mùi này vào phổi, cậu lại nhớ tới ánh mắt mà Lục Vọng nhìn mình trên xe.
Ánh mắt đó, khiến cả thế giới như chậm lại. Phổi cậu ấm lên, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi. Và cứ thế chìm dần vào giấc ngủ…
Đồng Tự bị tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh. Khi cậu mở mắt ra thì trời đã sáng. Cậu cảm thấy đầu hơi đau, trán dường như có gì đó dán lên. Sờ thử thì ngoài miếng băng gạc ra, còn có thêm một miếng dán hạ sốt.
Xem ra đêm qua Lục Vọng đã vào phòng, chắc cậu lại bị sốt nên anh ta mới dán miếng hạ sốt lên trán.
Toàn thân đau nhức, mở cửa ra, thấy cửa nhà vệ sinh đang mở, đèn sưởi trong đó sáng chói mắt.
Lục Vọng đang đứng trước gương cạo râu, nửa mặt phủ đầy bọt cạo trắng xóa.
Thấy Đồng Tự đã dậy, anh thò đầu ra từ cửa phòng tắm: "Thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm."
Đồng Tự khẽ đáp một tiếng, đồng thời cảm thấy giọng mình còn khàn hơn hôm qua. Cậu nuốt nước bọt một cái, cơn đau nơi cổ họng khiến cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
"Đệt!"
Cậu buột miệng chửi thề.
Lần gần đây nhất đau họng đến mức này, đã là chuyện của vài năm trước. Cái cúm lần này đúng là quá mả mẹ nó dữ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!