Chương 23: (Vô Đề)

Đồng Tự: "Anh…"

Lục Vọng: "Cậu…"

Cả hai cùng lúc cất lời, phát hiện đối phương cũng định nói gì đó nên lại im bặt.

Đồng Tự nói: "Anh nói trước đi."

Lục Vọng: "Vẫn là cậu nói trước đi."

Đồng Tự cảm thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, hít sâu một hơi: "Là anh đưa tôi đến đây à?"

Lục Vọng bước từ cửa vào, đặt túi đồ ăn lên bàn trà: "Cảnh sát Lưu… cùng tôi đưa cậu đến."

Đồng Tự: "Vậy viện phí là ai thanh toán trước?"

Lục Vọng mở túi đồ ăn: "Tôi ứng trước."

"Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho anh." Đồng Tự theo phản xạ tìm điện thoại, rồi mới chợt nhớ ra điện thoại không ở chỗ mình.

Lục Vọng lấy điện thoại từ túi áo mình ra: "Điện thoại cậu ở chỗ tôi. Không bao nhiêu tiền đâu, không cần chuyển."

Nói xong, anh ném điện thoại lên giường bệnh.

"Tôi không thích nợ người khác. Nói đi, bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho anh." Đồng Tự mở khóa điện thoại, vào giao diện chuyển tiền trong khung trò chuyện với Lục Vọng trên WeChat.

Lục Vọng l**m nhẹ vòm miệng, bỗng nhiên cười: "Chi phí vẫn chưa tính xong, đợi tính xong rồi chuyển cũng không muộn."

Nói rồi, anh lấy từng hộp đồ ăn ra khỏi túi, mở nắp xếp ngay ngắn thành hàng: "Tôi gọi hơi nhiều, ăn chung đi."

Đồng Tự quay đầu nhìn ánh đèn đỏ ngoài cửa sổ: "Tôi không đói, anh ăn đi."

Không đói là chuyện không thể. Bữa trưa vốn đã ăn rất ít, giờ đói đến mức trong dạ dày bắt đầu trào ngược axit.

Ngửi thấy mùi thức ăn, cậu theo phản xạ nuốt nước bọt, bụng đói cồn cào khẽ phát ra âm thanh phản kháng.

Như sợ Lục Vọng nghe thấy, cậu kéo chăn lên, che kín phần bụng.

Lục Vọng bật một lon bia, tiếng bật nắp vang giòn tan, tiếng bia trôi xuống cổ họng nghe cực kỳ sống động, khiến Đồng Tự càng cảm thấy đói hơn.

Lục Vọng ăn được vài miếng: "Món ở quán này ngon lắm, cậu không muốn thử à?"

Nói xong liếc nhìn Đồng Tự: "À đúng rồi, cậu đang truyền dịch, hay để tôi mang qua nhé?"

Đồng Tự vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: "Không cần."

Lục Vọng đặt đũa xuống, bước đến bên giường, nâng bàn ăn nhỏ trên giường bệnh lên. Đồng Tự nhìn anh làm, không nói gì.

Sau khi lắp bàn xong, Lục Vọng chuyển hết hộp đồ ăn lên bàn nhỏ, làm đầy kín mặt bàn. Anh đưa đũa cho Đồng Tự: "Cậu gắp được thức ăn không?"

Trên mu bàn tay phải của Đồng Tự vẫn còn cắm kim truyền dịch, các ngón tay hơi cong lại, cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh lộ rõ vẻ yếu ớt, như chỉ cần chạm nhẹ là có thể gãy.

Lục Vọng thấy xót xa, đổi đũa thành một cái muỗng, đặt trước mặt cậu: "Ăn đi, nếu cậu thấy ngại, bữa này ghi sổ nợ, tôi ra ngoài ăn."

Nghe thấy câu đó, cuối cùng Đồng Tự cũng cầm lấy muỗng.

Lục Vọng bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội, anh ấn chuông đầu giường: "Truyền xong rồi, qua thay chai khác!"

Từ thiết bị nhận tín hiệu đầu giường truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô y tá: "Vâng, xin hãy chờ một chút!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!