Lục Vọng kéo Đồng Tự lên tầng thượng của tầng hai: "Ở đây không có ai khác, nói rõ ràng những gì cậu vừa nói đi, người đáng trách nhất là sao, rốt cuộc ý cậu là gì?"
Gió trên sân thượng thổi qua trán khiến Đồng Tự bình tĩnh lại đôi chút. Cậu lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong túi, châm lên, rít một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói nhạt: "Số điện thoại của Tô Đạt là do tôi đưa cho Lâm Hiểu Hiểu."
"Rồi sao? Cho số điện thoại thì có nghĩa lý gì?" Lục Vọng thật sự không hiểu, việc hai người mất tích thì có liên quan gì đến một cái số điện thoại?
Đồng Tự nói: "Hôm khai giảng cho sinh viên năm nhất, Lâm Hiểu Hiểu đứng ở CLB cosplay để tuyển thành viên mới, cô ấy chặn tôi lại."
Lục Vọng: "Ừ… rồi sao nữa?"
Đồng Tự: "Rồi tôi viết số điện thoại của Tô Đạt vào tờ đăng ký."
Lục Vọng: "Chuyện này bình thường mà, trước tôi cũng từng làm thế."
Đồng Tự: "Nhưng sau đó Lâm Hiểu Hiểu kết bạn WeChat với Tô Đạt."
Nghe đến đây, Lục Vọng gãi gãi sau đầu: "Ý cậu là Lâm Hiểu Hiểu tưởng Tô Đạt là cậu? Chẳng lẽ cô ấy thích cậu à?"
Đồng Tự trầm ngâm một lúc: "Nếu tôi nhớ không nhầm, buổi sáng tôi vừa ghi số Tô Đạt vào sổ thì buổi trưa Lâm Hiểu Hiểu đã kết bạn với cậu ấy rồi. Việc này chắc không phải trùng hợp."
"Vậy tức là… trong suốt thời gian trò chuyện với Tô Đạt, Lâm Hiểu Hiểu vẫn tưởng đang nói chuyện với cậu?" Cuối cùng Lục Vọng cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa ba người.
"Có lẽ là vậy. Ban đầu tôi chưa chắc chắn, nhưng khi thấy hai người họ xảy ra tranh cãi, tôi đoán là như thế."
Khói thuốc lượn lờ giữa hai người, tâm trạng Đồng Tự trông rất tệ: "Vậy nên, chuyện này là do tôi mà ra."
Lục Vọng nghĩ một lúc, rồi xoay điếu thuốc trong tay Đồng Tự, kẹp lấy giữa hai ngón tay mình. Anh rít một hơi thuốc bạc hà, vị mát lạnh khiến cổ họng cũng thấy mát: "Cậu đang nói chuyện kiểu luật nhân quả rồi đấy. Tôi thấy không thể suy nghĩ như vậy được."
Đồng Tự: "Vậy tôi nên nghĩ thế nào?"
Lục Vọng đặt một tay lên vai Đồng Tự, bắt đầu nghiêm túc phân tích: "Thứ nhất, Lâm Hiểu Hiểu chủ động kết bạn WeChat, cậu không ép cô ấy; thứ hai, trước khi hẹn hò mà không tìm hiểu kỹ đối phương là lỗi của họ; thứ ba, mâu thuẫn giữa họ là do giao tiếp không tốt, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả!"
Đồng Tự ngẩng lên nhìn Lục Vọng, phát hiện tên ngu này có tư duy logic rất rõ ràng.
Đúng là cậu đang suy nghĩ theo kiểu luật nhân quả, nhưng mỗi lần nhớ đến cuộc gọi không kịp bắt máy đó, lý trí lại bị cảm giác tiếc nuối chiếm lấy.
Nếu lúc đó cậu bắt máy, có lẽ mẹ đã không chết… Nếu cậu không đưa số của Tô Đạt, có lẽ hai người kia cũng đã không mất tích…
"Cậu đang nghĩ gì đấy?" Lục Vọng nhận ra đối phương đang thả hồn đi đâu, liền bóp nhẹ vai Đồng Tự kéo cậu về thực tại: "Nghe thấy tôi nói không đấy?"
"Có phải điếc đâu." Đuôi mắt Đồng Tự đã đỏ hoe, nhưng giọng nói thì vẫn giữ cái kiểu cà khịa như thường.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đồng Tự, lòng Lục Vọng bỗng mềm hẳn lại, lông mày hiếm hoi mới nhíu chặt: "Lần này khác với mấy vụ trước. Phạm vi nghi phạm đã thu hẹp rất nhiều, mà điện thoại của Tô Đạt vẫn gọi được. Cảnh sát đã định vị và đang lần theo dấu vết rồi."
Đồng Tự cụp mắt không nói gì, nhưng cảm xúc đã ổn định trông thấy, xem ra những lời vừa rồi của Lục Vọng cậu đã nghe lọt vào tai.
Lục Vọng đưa tay vén lại mấy lọn tóc lòa xòa trước trán Đồng Tự do gió thổi lệch đi: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, lát nữa nghe đội trưởng sắp xếp, biết đâu chúng ta còn giúp được gì đó."
Đồng Tự đang định nói: Bỏ cái móng vuốt của cậu ra. Chưa kịp mở miệng, điện thoại của Lục Vọng đã rung hai cái, ngón tay đang đặt trên trán Đồng Tự lập tức đổi hướng.
Lục Vọng nhìn điện thoại một cái rồi nói: "Thầy Cố bảo chúng ta quay lại họp."
Nói xong anh đút điện thoại vào túi, khoác tay lên cổ Đồng Tự, ghé tai nói nhỏ: "Tôi phát hiện cậu hơi đa sầu đa cảm đấy nhé, sao mà yếu đuối như con gái thế!"
Nếu Lục Vọng không chạy nhanh, có lẽ Đồng Tự đã cho anh ta một cú vật qua vai ngay tại chỗ!
Khi hai người quay lại phòng họp, các trụ cột từ các bộ phận đã có mặt đầy đủ, ai nấy sắc mặt đều nghiêm túc.
Cục trưởng Trịnh ngồi ở vị trí trung tâm trong phòng họp, gương mặt vuông vức căng thẳng, bọng mắt và nếp nhăn rõ rệt, bên cạnh đặt một chiếc bình giữ nhiệt đang bốc khói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!