Đồng Tự tựa lưng vào sofa, một giây trước còn đang nghiêm túc suy nghĩ, giây sau lửa giận đã lan sang em gái.
Cậu nhìn chằm chằm vào Đồng Miểu vừa bước ra từ phòng tắm, giọng u ám: "Làm gì mà tắm lâu thế?"
Đồng Miểu lập tức cảm thấy anh trai còn chưa hết giận, mình ra sớm quá rồi!
Ánh mắt của Đồng Tự dời xuống, rơi vào chiếc dao cạo lông mà Đồng Miểu đang cầm trên tay, cậu bật cười lạnh một tiếng: "Lông còn chưa mọc hết mà cũng cạo?"
Đồng Miểu cố đè nén cơn bực bội đang trỗi dậy, mỉm cười đáp: "Em chỉ muốn thử xem, cạo lông xong có trắng ra tí nào không."
Đồng Tự hừ lạnh một tiếng: "Da đen như em mà cũng mơ mộng… đúng là phí thời gian."
Khi tâm trạng không tốt, lời nói của Đồng Tự câu nào cũng mang gai nhọn. Câu trước chưa đâm trúng, thì câu sau nhất định sẽ trúng.
Hai chữ "da đen" không lệch một ly đã đâm trúng điểm yếu tuổi dậy thì của em gái. Tuy cùng cha mẹ sinh ra, nhưng Đồng Miểu chẳng được thừa hưởng chút gen tốt nào, không đẹp như anh trai, cũng không có làn da trắng như anh trai. Nhưng con gái mà, khát khao hoàn hảo là chuyện muôn thuở. Bị anh trai gọi là "da đen", nụ cười trên mặt Đồng Miểu lập tức biến mất.
Cô bỗng không còn tâm trạng để nói chuyện, ôm đống quần áo mới thay đi ngang qua phòng khách rồi vứt hết vào máy giặt. Tiếng bấm nút "tít tít tít" vang lên loạn xạ, như thể đang trút giận vào cái máy.
Đồng Tự nghiêng đầu liếc em bằng khóe mắt, sau đó đứng dậy đi vào bếp.
Vì nhiều năm chăm sóc em gái, cậu đã rèn được tay nghề nấu nướng vững vàng, nhưng hôm nay thật sự không có tâm trạng, chỉ đơn giản là đun nóng chảo rồi chiên vài quả trứng.
Cháo thì nấu từ lúc nãy, cho một nắm gạo và thêm ít nước, giờ cũng đã sôi xong. Trứng chiên chín rồi, rắc tí muối rồi bưng ra.
Yết hầu cậu chuyển động lên xuống, khẽ nói: "Đừng giặt nữa, ra ăn cơm đi."
Đồng Miểu "ờm" một tiếng, đi đến bàn ăn ngồi xuống, mặt vẫn hơi đỏ, có vẻ cơn sốt vẫn chưa hạ hẳn.
Đồng Tự quay vào phòng, lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế từ trong cặp ra đặt lên bàn: "Ăn xong uống thuốc rồi đo lại nhiệt độ."
"Biết rồi, anh về trường học đi, em đỡ nhiều rồi."
"Anh xin nghỉ rồi, tối nay không đi."
Đồng Tự cắt trứng chiên trong đĩa thành các hình khối gọn gàng: "Mấy ngày tới tan học thì về sớm, đừng lang thang bên ngoài. Giáo viên chủ nhiệm đã đồng ý cho em ở nội trú rồi, hai hôm nữa thu dọn đồ đi."
Đồng Miểu vơ miếng trứng nhét vào miệng, đói đến mức không nói nên lời: "Anh đừng làm lớn chuyện nữa, em không ở nội trú đâu."
"Dạo này bên ngoài không an toàn, anh không có thời gian để trông em."
"Em đâu có xui đến mức bị người xấu nhắm vào chứ!"
Đồng Tự đẩy toàn bộ phần trứng còn lại đến trước mặt cô: "Chuyện này khỏi bàn, cứ thế mà làm."
Đồng Miểu ngẩng đầu nhìn đôi tay trắng trẻo đẹp đẽ của anh trai, trong đầu đang nghĩ cách từ chối.
Cái cách ảnh cầm dao y chang tư thế pháp y khi giải phẫu xác chết, nhìn mà rợn cả người. Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định không phản kháng nữa.
"Anh, giải phẫu xác chết cảm giác thế nào?"
Đồng Tự cắt trứng chiên thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa gắp từng miếng lên ăn, cơ hàm khẽ căng, động tác nhai nghiền thức ăn trông rất tao nhã, nhưng lại khiến người khác nhìn vào mất hẳn cảm giác ngon miệng: "Giống như cắt thịt xông khói, chẳng có cảm giác gì cả."
Đồng Miểu: "Thịt xông khói á?"
Lông mày cô cau lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh từng dãy thịt xông khói treo đầy trong dịp Tết ở quê.
"Cũng đều là thịt cả thôi. Thi thể đã qua xử lý bằng formalin thì có thể bảo quản rất lâu. Điểm khác biệt duy nhất là một cái ăn được, một cái không."
Đồng Tự nói mà mắt còn chẳng thèm ngước lên, vậy mà lại khiến cô em gái kém cậu năm tuổi từ đó về sau bị ám ảnh với thịt xông khói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!