Chương 19: Bloody Mary

Bloody Mary là sự kết hợp của những nguyên liệu thường được tìm thấy trong các món ăn hơn là ly nước, bao gồm vodka, nước ép cà chua, cùng sốt Worcestershire, tương ớt, tỏi, dược thảo, ô liu, dưa chuột muối, nước cốt chanh, hạt tiêu và một nhánh rau cần tây.

===

Sáng thứ Hai, tiết ba và tiết bốn là tiết học môn bệnh lý của nữ ma đầu, sắp đến giờ học rồi mà Tô Đạt vẫn chưa quay lại.

Lư Thanh Sơn lo lắng gọi điện cho cậu ta, điện thoại vẫn gọi được nhưng không ai nghe máy.

Nhớ lại lời Tô Đạt từng nói, tối hôm qua nữ thần mời cậu ta đi xem phim, sau đó cũng không thấy Tô Đạt báo cáo lại tình hình chiến sự hôm qua thế nào.

Trực giác mách bảo Lư Thanh Sơn rằng có lẽ kết quả không mấy khả quan.

Không khả quan thì thôi, nhưng điện thoại cũng phải nghe, học thì vẫn phải đi học chứ!

Cho đến lúc vào học, Tô Đạt vẫn không nghe điện thoại.

Đồng Tự nhắn trong nhóm chat: [Cậu ta có nghe máy cậu không?]

Lư Thanh Sơn trả lời: [Không nghe.]

Lục Vọng nói: [Sao thế, định phớt lờ tụi mình luôn à?]

Nữ ma đầu đánh một dấu X to tướng sau tên Tô Đạt: "Đến giờ này mà còn có người dám trốn học của tôi!"

Nữ ma đầu tức đến phát điên: "Đối với loại học sinh này, tôi chỉ có bốn chữ, vô phương cứu chữa!"

Sau khi tan học, ba người trở về ký túc xá, phát hiện vẫn chưa thấy ai trong phòng. Lư Thanh Sơn liền gọi thẳng cho ba của Tô Đạt, ông ấy chỉ nói sáng sớm Chủ nhật Tô Đạt đã ra khỏi nhà, từ đó đến giờ chưa quay về.

Đồng Tự cảm thấy có gì đó hơi bất thường, tự dưng biến mất thế này không phải phong cách của Tô Đạt: "Tôi nghĩ là nên báo cảnh sát thôi, đã mất liên lạc 30 tiếng rồi, đến đồn cảnh sát còn có thể lập án luôn đấy."

Lục Vọng chống một tay lên giường, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đi cùng cậu."

Tại đồn cảnh sát, một cảnh sát trẻ hỏi họ tình hình của Tô Đạt. Đồng Tự cung cấp thông tin liên lạc, số căn cước của Tô Đạt và những người cậu ấy tiếp xúc gần đây.

Khi nhắc đến Lâm Hiểu Hiểu, cảnh sát hỏi thêm vài câu: "Ý bạn là, cô gái này rủ Tô Đạt đi xem phim, và từ đó đến giờ vẫn không liên lạc được… Vậy cô gái đó thì sao? Cô ấy đã về trường chưa?"

Đồng Tự không có thông tin liên lạc của Lâm Hiểu Hiểu, chỉ biết cô ấy là thành viên của câu lạc bộ cosplay.

Lục Vọng sau khi biết vậy liền gọi cho đàn em trong hội sinh viên, bên đó rất nhanh chóng đã cung cấp được số điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu.

Số điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu gọi được, nhưng là một người đàn ông bắt máy: "Xin chào, bạn là chủ nhân của điện thoại này phải không?"

Lục Vọng bật loa ngoài, chỉ nghe thấy đối phương nói: "Điện thoại của bạn bị tôi nhặt được, tôi đang chờ bạn liên lạc lại đây."

Cảnh sát lập tức cảnh giác: "Anh nhặt được điện thoại ở đâu?"

Đối phương trả lời: "Tôi nhìn cái ốp điện thoại này, chắc chủ nhân là con gái đúng không? Sao toàn là con trai gọi tới thế?"

Cảnh sát bèn cầm luôn điện thoại: "Tôi là cảnh sát, hiện đang điều tra tung tích của cô gái này, sự việc rất nghiêm trọng, phiền anh đem điện thoại đến đồn cảnh sát ngay!"

Nghe đến cảnh sát cũng vào cuộc, đối phương không dám chậm trễ chút nào: "Các anh ở đồn nào? Tôi đem tới liền bây giờ!"

Hai mươi phút sau, một người đàn ông mang theo một chiếc điện thoại màu hồng bước vào đồn cảnh sát, báo cho cảnh sát biết nơi nhặt được điện thoại: "Ở ngã tư đường Anh Lâm. Lúc đó tôi với vợ đang dắt chó đi dạo, trên phố chẳng có mấy người, nhìn thấy một chiếc điện thoại nằm trên vỉa hè, màn hình khóa là ảnh một cô gái…"

"Lúc đó điện thoại gần hết pin rồi, xung quanh cũng không có ai, nên vợ chồng tôi mang nó về nhà. Về đến nơi thì máy tắt hẳn. Tôi với vợ đều không dùng loại điện thoại này, dây sạc cũng không khớp…"

"Đến trưa nay tan làm thì mới nhớ ra chuyện này, bèn thuê một cục sạc dự phòng ngoài phố mang về sạc pin cho điện thoại, vừa bật máy lên thì nhận được cuộc gọi của các anh!"

Người đàn ông vừa dứt lời thì điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu đổ chuông. Là một người tên Diệp Linh gọi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!