Chương 18: (Vô Đề)

"Nghĩ thoáng chút." Đồng Tự nói.

Lục Vọng cứ tưởng sẽ nghe được một câu an ủi, kết quả đợi mãi chẳng thấy gì thêm: "…hết rồi à?"

"Hết rồi." Đồng Tự thật sự không giỏi an ủi người khác, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được ba chữ này để an ủi đối phương.

Thấy Lục Vọng trông thật sự rất buồn, cậu lại bổ sung thêm: "Phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân, mất phụ nữ thì vẫn còn anh em."

"Cậu coi tôi là anh em thật à?" Lục Vọng vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng biết sao được, người mình thích thì dù có khóc cũng vẫn phải theo đuổi.

"Coi như là vậy đi." Đồng Tự nhàn nhạt nói.

Lục Vọng thầm nghĩ: Thôi được rồi, trong lòng người ta, làm một người anh em cũng chỉ là miễn cưỡng. Sao mình lại bi thảm đến vậy chứ, thích ai không thích, lại đi thích một người khó gần như thế này.

Lục Vọng nhìn chằm chằm Đồng Tự mấy giây, cuối cùng vẫn chịu thua.

Không còn cách nào khác, anh hoàn toàn không thể kháng cự lại gương mặt ấy và cái kiểu kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì của đối phương.

Đồng Tự biết tửu lượng của mình không tốt, chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Uống hết chai này rồi về đi, sắp mười một giờ rồi."

Sau mười một giờ là ký túc xá đóng cửa.

Lục Vọng cũng không định uống thêm nữa, giơ tay gọi phục vụ: "Tính tiền!"

Hai người tranh thủ về ký túc trước khi đóng cửa, Đồng Tự cầm khăn tắm vào phòng tắm. Mới tắm được nửa chừng thì nghe Lục Vọng gõ cửa phòng tắm: "Cậu xong chưa? Tôi mắc tiểu quá!"

Đồng Tự đang xả nước trên đầu: "Sang phòng bên cạnh mà đi."

"Phòng bên cạnh không có ai cả, ban ba đi ăn nhậu hết rồi!"

Lục Vọng nói xong, không nghe thấy phản hồi từ bên trong, đứng ngoài cửa thêm một lúc: "Nếu cậu không ra, tôi đành phải đi tiểu vào chai đấy!"

Chưa được bao lâu, Đồng Tự mở cửa ra, bên dưới vẫn chưa kịp mặc quần ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, áo ngủ phía trên chỉ cài đến nửa hàng cúc, trên tai vẫn còn bọt chưa rửa sạch: "Anh có thể ghê tởm hơn nữa không?"

Ánh mắt Lục Vọng trầm xuống: "Trên đầu cậu còn bọt kìa." Anh đưa tay định chạm vào bọt xà phòng bên tai đối phương, vừa mới chạm tới bọt nước còn ướt, Đồng Tự bất ngờ nghiêng đầu một chút, ngón tay anh lướt nhẹ qua d** tai cậu…

Lục Vọng khựng lại một chút, cảm giác kỳ lạ này khiến anh mê mẩn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại và mịn màng. Cậu thiếu niên vừa tắm xong, thân nhiệt hơi cao, đôi tai đỏ bừng lên vì bị hơi nóng làm k*ch th*ch, nhìn mà thấy quyến rũ đến lạ.

Anh chắc chắn mình chưa say, nhưng khoảnh khắc đó giống như đã chếnh choáng rồi.

Đồng Tự có chút bực bội, quay về chỗ ngồi, rút hai tờ giấy lau sạch bọt trên tai. Ngẩng lên lần nữa thì thấy Lục Vọng vẫn còn đứng đơ ở cửa phòng tắm: "Không phải anh đang mắc tiểu à?"

Lúc đó Lục Vọng mới như sực tỉnh, vội bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Anh cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện ra giờ mình hoàn toàn không thể tiểu nổi, cảm giác rất khó chịu.

Nhân tiện anh cũng tắm một cái, lúc ra thì thấy Đồng Tự đã lên giường rồi, rèm giường kéo chặt kín mít, không chừa lại chút khe hở nào.

Sợ làm phiền đến Đồng Tự, anh thậm chí không sấy tóc mà đã tắt đèn luôn.

Leo lên giường, nằm một lúc, Lục Vọng phát hiện bản thân hoàn toàn không buồn ngủ.

Người mình thích đang nằm ngay đối diện, ngay cả tiếng thở cũng nghe rõ ràng như vậy, làm sao anh có thể ngủ nổi?

Giữa đêm khuya, giường của Đồng Tự bất chợt lay động một cái, kéo theo giường của anh cũng rung nhẹ.

Trong đêm yên tĩnh, tiếng thở nghe có phần rối loạn, Lục Vọng nhẹ giọng hỏi: "Cậu sao đấy?"

Đồng Tự lấy tay chống đầu, vừa gặp ác mộng, giờ tâm trạng đang ở ranh giới sụp đổ: "Không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!