Chương 17: (Vô Đề)

Buổi xem phim tài liệu quý giá về lịch sử đang chiếu, cả phòng học không bật đèn, phần lớn học sinh ngồi bên trong đều không chú ý xem phim mà đồng loạt cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu lên khuôn mặt, nhìn rất đáng sợ.

Giáo viên ngồi trên bục giảng còn không thèm ngẩng đầu lên, cứ gõ bàn phím liên tục, còn bận hơn cả học sinh.

Đồng Tự xem mà muốn ngủ gật, đoạn phim không có âm thanh gì, tiếng gõ bàn phím của thầy nghe rất dễ ru ngủ, bên cạnh cậu có một người đang ngủ say sưa.

Cậu quay đầu nhìn Lục Vọng đang gục đầu trên bàn ngủ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nghiêng của đối phương, làm cho đường nét sâu sắc ấy thêm phần bí ẩn.

Lư Thanh Sơn thấy Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu trò chuyện không mấy liền mạch, cũng cảm thấy khá chán, lấy điện thoại ra nhắn tin cho người nhà.

Tô Đạt đang trò chuyện thì lặng lẽ rời qua cửa sau, không nói đi đâu. Đồng Tự tưởng cậu ta đi vệ sinh, ai ngờ đến khi tan học cũng không thấy về.

Mọi người trong lớp đều đã tan, Đồng Tự lay Lục Vọng đang ngủ bên cạnh: "Này, trời sáng rồi, dậy đi!"

Hàng lông mi dày cử động nhẹ, giọt mồ hôi mịn trên trán dưới ánh đèn bật lên sáng lấp lánh, Lục Vọng từ từ mở mắt, nhìn quanh lớp học trống trải, máy chiếu đã tắt, màn chiếu cũng được cuộn lại, giờ trong phòng chỉ còn ba người trong phòng ký túc của họ chưa về.

Lư Thanh Sơn đang gọi điện thoại với gia đình, đi tới cửa thì đột nhiên quay lại: "Tôi có việc về nhà một chuyến, tối nay không về ký túc xá nữa."

Đồng Tự: "Khi nào quay lại?"

Lư Thanh Sơn: "Tối mai, hoặc có thể sáng mốt."

Lư Thanh Sơn đi rồi, Lục Vọng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, mắt hơi hé mở: "Đồng bảo, tối nay mình ngủ ở đâu?"

Đồng Tự thấy đối phương trông như chưa tỉnh ngủ: "Về phòng đi, cũng gần mười giờ rồi."

Lục Vọng ngồi dậy, cử động cánh tay, bỗng như bị tê liệt, đứng yên một lúc: "Đồng bảo, tay tôi tê quá!"

Đồng Tự liếc mắt nhìn anh ta, nhíu mày, nghe cái tên "Đồng bảo" lặp đi lặp lại làm cậu thấy rất khó chịu.

Đồng Tự: "Đưa tay ra đây."

Lục Vọng vẫn còn ngơ ngác, biểu hiện rõ hội chứng thiếu ngủ. Nghe vậy, cậu lại càng mơ hồ, nhưng vẫn không do dự đưa tay ra: "Đồng Bảo, muốn nắm tay thì nói thẳng đi mà, tôi…"

Lục Vọng còn chưa kịp nói hết câu lãng mạn thì thấy một cái tát đáp xuống, chính xác vỗ ngay lòng bàn tay đang bị tê.

Kèm theo tiếng "bốp" vang dội, tay tê lập tức rụt lại, Lục Vọng bỗng cảm thấy như có dòng điện chạy dọc cánh tay.

Khóe miệng Đồng Tự nhếch lên một nụ cười gian tà: "Còn tê không?"

Giờ Lục Vọng mới hiểu ra, tên ngốc chỉ cần bắt được thời cơ là sẽ lập tức trả thù không thương tiếc.

Lục Vọng bỗng dùng tay kia ra sức kéo tay Đồng Tự về phía mình.

Đồng Tự bị mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước, chỉ cảm thấy sức kéo từ tay đối phương thật kinh người!

Vì bị đánh một cái vừa rồi nên Lục Vọng đã hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc này nhìn chằm chằm vào mắt cậu:

"Cậu chơi chó vậy… Sau này gọi cậu là Đồng Nhị Cẩu nhé?"

Cả người Đồng Tự hoàn toàn chống đối, người đổ mạnh về phía sau, gót chân cũng lùi theo, kết quả là vấp vào ghế, cả người ngã ngửa ra sau.

Pha vừa rồi thật sự làm Lục Vọng giật mình hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy eo của Đồng Tự để ngăn cậu ngã xuống. Tiếc là vẫn không giữ nổi trọng tâm của cả hai người.

Ngay lúc đầu Đồng Tự sắp đập vào góc ghế, Lục Vọng kịp thời đưa tay ra dùng mu bàn tay đỡ cho cậu…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cơ thể mất kiểm soát, điều xảy ra không phải là cú ngã đau điếng, cũng không phải cơn đau dữ dội sau lưng, Đồng Tự cảm nhận rõ có người đỡ eo mình, cả sau gáy cũng được ai đó dùng tay kê lại.

Đối với một người từ nhỏ ngã đau cũng chỉ biết tự mình bò dậy như cậu, sự đối đãi này thật khiến người ta dễ sinh mộng tưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!