Lúc cuộc họp sắp kết thúc, Đội trưởng Vương nói một câu: "Về hình vẽ này, mọi người có liên tưởng gì thì cứ mạnh dạn phát biểu, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người."
Hình vẽ mà Vương Nhạc nói đến, chính là khuôn mặt tròn có viền được kẻ vẽ trên sàn nhà kho do hung thủ để lại.
"Tôi cảm thấy khuôn mặt này chính là tự họa của hung thủ." Lý Mông nói: "Biểu cảm của khuôn mặt thể hiện cảm xúc của hung thủ. Nhìn hình vẽ há miệng trợn mắt như vậy, có thể hung thủ đang ở trong trạng thái đau khổ và giày vò tột độ, nên mới vẽ ra một khuôn mặt dữ tợn như vậy."
"Bức vẽ này rõ ràng không phải là vẽ bừa," Nghiêm Cát bổ sung "Đường nét rất cân đối, bố cục cũng hài hòa, giống như một loại đồ đằng hoặc biểu tượng được thiết kế cẩn thận. Tôi cho rằng ngoài việc thể hiện cảm xúc, trong đó có khả năng còn ẩn chứa một lý tưởng hoặc niềm tin nào đó của hung thủ."
Mộng Lan lập tức tra cứu thông tin về đồ đằng trên máy tính: "Nói đến đồ đằng, để tôi giải thích sơ cho mọi người, đồ đằng là một loại vật tổ, thần hộ mệnh của người nguyên thủy. Họ tin rằng đồ đằng có năng lực siêu nhiên, có thể bảo vệ họ, hơn nữa… còn có thể truyền sức mạnh và kỹ năng cho người sở hữu."
Vương Nhạc nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mộng Lan, em thử tìm xem trong nội mạng có ảnh nào tương tự không."
Tốc độ tra cứu của Mộng Lan rất nhanh, cô lập tức sử dụng công cụ tìm kiếm hình ảnh và tìm ra được một bức ảnh gần giống. Cô chiếu ảnh tìm được lên máy chiếu: "Hai năm trước, ở huyện Già Ninh từng có một người dân chết đuối… Trên bụng nạn nhân có một hình vẽ gần như giống hệt với hình này!"
Ngay lập tức, mọi người trong phòng họp rộ lên thảo luận.
"Xem ra, hình này còn có ý nghĩa khác nữa! Mang hồ sơ vụ án đó đến đây." Vương Nhạc xoa xoa huyệt thái dương: "Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, xem có vụ nào tương tự nữa không."
Đồng Tự nghiêng đầu nhìn Lục Vọng: "Có khi nào cậu đoán trúng rồi thật, khả năng là đồ đằng rất cao đấy!"
Lục Vọng: "Sao nào, thấy tôi có thiên phú làm nghề này chưa?"
"Cũng tàm tạm," Đồng Tự cười khẩy, "tối về nhớ mua vé số nhé, biết đâu nhờ phúc của cái vận may cứt chó của cậu mà trúng độc đắc đấy."
Cuộc họp kéo dài đúng một tiếng, đến khi kết thúc thì đã gần bảy giờ tối.
Lục Vọng đứng ở cửa đại sảnh đồn cảnh sát chờ Đồng Tự thu dọn cặp sách. Trong lúc rảnh rỗi, anh lấy tấm hình đồ đằng ra đặt làm hình nền khóa màn hình điện thoại.
Đồng Tự vừa thu dọn xong đồ bước tới thì đúng lúc thấy hình nền màn hình khóa điện thoại của Lục Vọng là bức hình máu me kia.
Nửa bên mặt Đồng Tự co giật một cái: "Khẩu vị nặng thật đấy, ngày nào cũng nhìn cái này, không sợ gặp ác mộng à?"
Lục Vọng tắt màn hình rồi nhét điện thoại vào túi: "Sao cậu biết là ác mộng? Nhỡ đâu là nguồn cảm hứng thì sao?"
Đồng Tự giờ đã phần nào hiểu cách suy nghĩ của Lục Vọng, nói chung là chẳng theo lẽ thường.
Lấy hiện trường án mạng làm hình nền điện thoại, đúng là chỉ có anh ta mới nghĩ ra được!
"Tôi đi xe đến đây," Lục Vọng lắc lắc chìa khóa xe trong tay, "Chở cậu đi ăn mì rồi về trường học tiết tự chọn."
Đồng Tự tưởng mình nghe lầm. Với mấy tiết học tự chọn thế này, từ trước đến giờ cậu chỉ đi hai buổi, buổi đầu để xem thầy dạy ra sao, buổi cuối để nộp bài luận, còn lại thì chẳng bao giờ thấy mặt.
Vậy mà cái tên ngu này lại định phóng xe về trường để đi học tiết tự chọn? Nhập hồn học bá rồi chắc?
Lục Vọng: "Cậu chọn môn gì?"
Đồng Tự: "Thẩm định phim."
Hồi đó Đồng Tự chọn môn Thẩm định phim đơn giản chỉ vì dễ viết luận văn.
"Trùng hợp ghê, tôi cũng chọn Thẩm định phim, ăn mì xong quay lại trường xem phim, chẳng phải quá tuyệt vời sao!"
"Ừ thì đi." Đồng Tự thầm nghĩ: Dù sao đối phương cũng phải quay lại trường, mình tiện thể đi nhờ một chuyến, tiện mặt mũi xuất hiện trước thầy giáo cũng tốt. "Chưa thấy anh đi xe bao giờ, mua từ lúc nào thế?"
"Mua lâu rồi, để ở nhà suốt, vì thực tập nên sáng nay mới từ nhà chạy xe đến đây."
Đồng Tự đi theo Lục Vọng đến bãi đậu xe, vừa đến nơi đã nhìn thấy một chiếc mô
-tô đen bóng lấp lánh cực ngầu. Chiếc xe đậu giữa đám xe điện nhỏ nhìn vô cùng chói mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!