Chương 14: (Vô Đề)

Đôi đũa của Đồng Tự lập tức đổi hướng, rồi ném con tôm vào đống vỏ tôm đã bóc.

Lục Vọng: ……

Người này đúng là không biết cảm kích chút nào!

Đồng Miểu nhìn một loạt động tác kỳ quặc giữa hai người, trong đầu lập tức tự động liên tưởng đến cảnh trong phim truyền hình công chọc thụ giận, nên chủ động bóc tôm lấy lòng. Nhưng thụ lại không cảm kích, ném luôn con tôm lên bàn…

Màn đối thoại ngọt ngào trá hình cãi nhau, thực chất là đang phát cơm chó.

Đồng Tự thấy em gái nhìn mình như thể đầu óc có vấn đề, toàn thân thấy khó chịu: "Nghĩ cái gì đấy? Không ăn nữa à?"

"Em chỉ muốn hỏi một câu" Đồng Miểu rụt rè nói "Hai người thân thiết từ bao giờ vậy?"

Dù sao trong mắt Đồng Miểu, anh trai mình quen Lục Vọng là do cô bé bị ốm. Hai người mới biết nhau chưa đến mấy ngày, mà đã thân đến mức bóc tôm cho nhau rồi?

"Bọn anh học chung trường, giờ còn ở chung ký túc xá nữa." Lục Vọng giải thích "Chăm sóc bạn cùng phòng là điều hiển nhiên!"

"Phải nói sớm chứ!" Đồng Miểu thở phào "Làm em suy nghĩ lung tung."

"Suy nghĩ lung tung gì?" Đồng Tự ngẩng đầu, nghiêm mặt hỏi.

"Tưởng hai người đang yêu nhau cơ!" Đồng Miểu buột miệng nói.

"Đừng nói bậy." Lục Vọng nhìn gương mặt sắp biến sắc của Đồng Tự, giả vờ nghiêm túc nói  "Anh là trai thẳng đấy!"

Vì Lục Vọng nói mình là trai thẳng, nên ánh mắt Đồng Miểu liền chuyển sang anh trai mình.

Đồng Tự đặt thìa xuống: "Nhìn anh làm gì?"

Đồng Miểu: "Người ta đã lên tiếng rồi, anh cũng phải thể hiện thái độ chứ!"

Đồng Tự: "Thái độ gì chứ? Anh tuyệt đối không bao giờ có khả năng cong!"

Đồng Miểu cúi đầu húp hai miếng cháo: "Vậy à? Khuynh hướng t*nh d*c có di truyền không nhỉ?"

Câu nói đó với Lục Vọng thì nghe như một thắc mắc rất bình thường, nhưng rơi vào tai Đồng Tự lại khơi lên một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Việc ba mình là người đồng tính, cậu chưa từng nói với Đồng Miểu.

Vậy thì, câu nói kia của con bé là có ý gì?

"Chưa từng nghe nói gen ảnh hưởng đến xu hướng t*nh d*c." Lục Vọng nghiêm túc trả lời  "Ảnh hưởng đến tính cách thì có thể."

"Em hỏi cái này làm gì?" Đồng Tự đã nhận ra có gì đó không ổn, giọng nói mang theo sự nghiêm trọng rõ rệt.

"Không có gì, chỉ hỏi vu vơ thôi." Đồng Miểu lập tức húp sạch bát cháo, rồi lại tự mình múc thêm một bát nữa.

Lục Vọng thấy Đồng Tự có vẻ phản ứng hơi thái quá, liền cười làm dịu không khí: "Xu hướng t*nh d*c gì đó có quan trọng đến thế không? Này hai bệnh nhân, hay là mình đổi chủ đề khác đi?"

Đồng Miểu: "Đổi sang cái gì?"

"Tôi thấy trên mạng hôm nay có một chủ đề cực kỳ thú vị…" – Lục Vọng cố gắng chuyển hướng chú ý của hai người  "Là có một nhóm dân văn phòng đi hát karaoke, cả nam lẫn nữ. Có vài anh uống say, rồi gọi mấy cô em xinh xắn đến ngồi uống cùng…"

"Đây là chủ đề học sinh cấp ba có thể nghe à?" Lục Vọng còn chưa nói hết câu đã bị Đồng Tự cắt ngang.

"Có gì mà không nghe được, bên cạnh bọn em cũng có học sinh từng làm mấy chuyện như vậy mà, anh Lục, anh nói tiếp đi!" Đồng Miểu đã bắt đầu hứng thú.

Đồng Tự thầm nghĩ: Học sinh cấp ba bây giờ cái gì cũng biết, chẳng còn đơn thuần như thời mình nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!