Chương 13: (Vô Đề)

Dải dây cảnh báo màu vàng bao quanh toàn bộ tòa nhà dang dở. Mưa vừa tạnh, mặt đường vẫn còn ướt, quanh khu nhà có nhiều vũng nước lớn nhỏ, phản chiếu ánh sáng từ đèn pha cực mạnh của xe điều tra.

Toàn bộ hình dáng tòa nhà hiện rõ trước mắt, đã không còn vẻ đáng sợ và âm u như trước.

Lục Vọng và Đồng Tự đang đứng bên kia đường, đối diện với tòa nhà dang dở, trả lời câu hỏi của cảnh sát.

"Nghĩa là, hai người vào trong là để tránh mưa?" Viên cảnh sát ghi chép nhìn thấy cả hai người đều ướt sũng, trong lòng cũng hiểu ra phần nào.

Sau khi xác minh chứng minh thư của hai người xong, cảnh sát nói: "Đi theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai."

"Đội trưởng Vương, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ tòa nhà, chỉ phát hiện một cánh tay." Một cảnh sát hình sự đi theo sau Vương Nhạc báo cáo tình hình trong tòa nhà.

"Trong đó hình như còn có một con mèo." Đồng Tự bổ sung.

"Mèo?" Viên cảnh sát hình sự nhớ lại: "Không thấy con mèo nào cả!"

Lục Vọng: "Không thể nào, rõ ràng bọn em thấy có một con mèo ở tầng trên, mọi người đã kiểm tra trên sân thượng chưa?"

Vương Nhạc liếc nhìn hai cậu thanh niên đang nói chuyện, nhận ra một người là thực tập sinh mới đến từ phòng pháp y, còn người kia thì chưa gặp bao giờ.

Sinh viên ngành pháp y luôn nắm bắt được trọng điểm.

Anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà dang dở trước mắt, mắt hơi nheo lại: "Hiện trường có động vật cũng rất quan trọng. Có một số loài có thể nuốt chứng cứ vào bụng. Mọi người tìm kỹ lại xem quanh đây có con mèo đen nào không."

"Rõ, đội trưởng! Tụi em đi tìm ngay!" Cậu cảnh sát trẻ lập tức quay lại hiện trường.

Vương Nhạc quay sang hỏi lão Nghiêm đứng cạnh: "Bên tổ giám định dấu vết có phát hiện gì không?"

Nghiêm Cát vừa kiểm tra xong hiện trường: "Đây không phải hiện trường chính, có người cố ý ném cánh tay ở đây. Ngoài chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thì chưa phát hiện được manh mối nào hữu ích…" Nói đến đây, Nghiêm Cát cũng nhận ra Lục Vọng: "Ơ, đây chẳng phải cậu thực tập sinh mới đến bên phòng chúng ta sao? Sao lại có mặt ở đây? Muốn sang phòng vật chứng làm mấy hôm không?"

"Em đang định cuối tuần tới phòng vật chứng báo danh đây." Lục Vọng cười nói: "Nhưng giờ xảy ra vụ án này, chắc còn phải ở lại phòng pháp y thêm mấy hôm nữa."

"Chỉ là một cánh tay thôi mà, lão Cố bên pháp y xử lý vài cái là xong. Để tôi nói với cậu ấy, cho cậu sang phòng vật chứng chơi mấy ngày, bao ăn ba bữa luôn!"

Tuy nói là chơi vài ngày, nhưng chắc chắn không đơn giản chỉ là chơi. Phòng vật chứng vốn đã thiếu người, mấy vụ án mạng liên hoàn dạo này lại khiến họ bận tối mắt tối mũi, đang rất cần nhân lực.

Sinh viên pháp y như Lục Vọng quả thật là hàng hiếm.

"Vào phòng vật chứng cũng học được nhiều thứ lắm." Vương Nhạc châm một điếu thuốc: "Nhất là những vụ có thi thể không đầy đủ thế này, càng cần sự phối hợp từ phòng vật chứng."

Lục Vọng khó mà từ chối được lời mời nồng nhiệt, quay sang nhìn Đồng Tự: "À đúng rồi, đàn em của em mấy ngày này cũng rảnh, có thể cho cậu ấy theo em sang phòng vật chứng học hỏi được không ạ?"

Đồng Tự không ngờ Lục Vọng lại nghĩ đến cả chuyện này, khá ngạc nhiên.

Vương Nhạc nhìn sang Đồng Tự: "Hóa ra cũng là sinh viên ngành pháp y à, vậy thì dễ thôi. Cậu chỉ cần về trường xin giấy xác nhận thực tập là được."

Sau đó không có chuyện gì đặc biệt nữa, hai người cùng ngồi xe cảnh sát về đồn, làm xong lời khai thì đã 11 giờ đêm.

Lúc đó, Đồng Miểu gọi điện tới. Cô bé đã đợi quá sốt ruột: "Anh ơi, em làm bài tập xong rồi, anh giấu dây mạng ở đâu thế?"

Đồng Tự: "Chụp bài tập gửi cho anh kiểm tra trước."

Đồng Miểu: ……

Lại trôi qua mấy phút nữa, Đồng Miểu gửi tới một đống ảnh.

Đồng Tự mở từng bức ảnh ra phóng to xem.

Lục Vọng cầm ly cà phê đi tới: "Đang xem gì vậy? Tập trung dữ ha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!