Chương 12: (Vô Đề)

Không biết đối phương nghe từ đâu ra cái câu nói không có tí logic nào, thậm chí nghe xong còn khiến người ta muốn bật cười: "Nếu báo ứng chính là anh, thì tôi thà nhảy xuống sông còn hơn!"

Lục Vọng chống khuỷu tay lên lan can đá, cười một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Yên tâm, cậu mà nhảy, tôi chắc chắn sẽ vớt cậu lên!"

Đồng Tự: "Vậy thì tốt nhất là anh nhớ giữ lời đấy."

"Chuyện này không cần cậu lo, tôi sẽ gọi đội chuyên vớt thi thể chuyên nghiệp đến vớt cậu." Lục Vọng nói xong lại thấy mình đúng là chán sống, tiếp tục đùa: "Nếu cậu có gì cần dặn dò hậu sự thì nói sớm đi… À đúng rồi, tôi cũng khá thích mấy cô gái nhỏ đấy. Tôi thấy em gái cậu rất được…"

Đồng Tự: "Anh có tin là tôi ném anh xuống luôn không?"

Ánh mắt lạnh lẽo của đối phương dường như ẩn chứa sát khí.

Lục Vọng rùng mình, vội vàng đổi giọng: "Tôi thấy trên cầu gió lạnh quá, hay là mình về đi?" So với đứng ở đây, về nhà vẫn an toàn hơn.

Đồng Tự thấy hơi đau đầu, trong tình huống như thế này, cậu thật sự không còn cảm xúc để buồn bã nữa. Cái tên bên cạnh lúc nào cũng có cách khiến cậu thay đổi tâm trạng một cách bất đắc dĩ.

Không khí có chút ngột ngạt, nhưng cơn gió lướt qua bất ngờ đã cuốn tan cảm giác oi bức đó.

Hai người đi dọc đầu cầu, gió từ bên sườn thổi tới, làm tóc mái bay lên, để lộ vầng trán trơn mịn và đường chân tóc rõ ràng, khiến ngũ quan sắc sảo của cậu trai càng thêm sáng sủa.

Mồ hôi trên trán Đồng Tự được gió hong khô, những suy nghĩ rối rắm trong đầu cũng dường như bị gió cuốn đi. Sự tĩnh lặng đột ngột đó khiến thế giới trong lòng cậu dịu lại.

Không biết đã đi bao lâu, Lục Vọng ngẩng đầu nhìn tán cây trên đầu: "Hình như hướng gió đổi rồi."

"Trời trở lạnh thì gió đổi là đương nhiên."

Đồng Tự vừa dứt lời, một giọt mưa rơi xuống cánh tay cậu.

Giữa lòng đường không có cây cối che chắn, những hạt mưa to nặng nề nhanh chóng rơi xuống, để lại những vết ướt màu xám đen. Tán lá vang lên tiếng mưa rào rào, đi cùng với cơn mưa là từng đợt gió quái lạ thổi loạn.

Vài chiếc lá sắp rụng bị gió cuốn bay, cùng với mấy túi nilon bên vệ đường bay lên trời.

Cả hai người lúc ra khỏi nhà đều không xem dự báo thời tiết, Đồng Tự ngó quanh hai bên đường, không thấy chỗ nào có thể tránh mưa.

Cơn mưa lớn như trút, hạt mưa ngày càng dày đặc. Lục Vọng đưa tay che mưa giúp Đồng Tự, nhưng tóc và mặt cậu vẫn bị mưa tạt ướt, lông mi dài dính đầy nước, từng giọt sắp rơi xuống, phản chiếu ánh đèn đường vàng mờ mờ.

Thật cmn đỉnh quá rồi!

Làm gì có ai mà lại đẹp được đến mức này?

Lục Vọng nhìn đến sững cả người.

Đồng Tự: "Tôi thấy chúng ta nên chạy thôi!"

Hai chữ cuối còn chưa kịp dứt, Đồng Tự đã là người chạy trước rồi.

Hai người chạy băng băng trong cơn mưa như thể đang thi chạy nước rút chứ không phải tránh mưa. Cứ như thế, họ để lại phía sau là tuổi trẻ và nhiệt huyết, đến mức cả những người đi đường đang vội vã tránh mưa cũng phải ngoái đầu nhìn họ đôi ba lần.

Đặc biệt là cậu con trai chạy phía trước, áo sơ mi đã ướt sũng, gần như trong suốt, lộ ra lớp da thịt và đường nét cơ bắp thấp thoáng dưới ánh đèn đường.

Áo sơ mi trắng trên người Đồng Tự đã hoàn toàn bị mưa ngấm ướt, dính sát vào cơ thể, từ góc nhìn của Lục Vọng, xương bướm trên lưng cậu ẩn hiện theo từng nhịp chạy mạnh mẽ.

Cảnh tượng đó khiến Lục Vọng cố tình chạy chậm lại để đi phía sau, không kiềm chế được sự thôi thúc muốn nhìn thêm vài lần nữa.

Đồng Tự cảm thấy đối phương chạy quá chậm. Dù mình đã giảm tốc, Lục Vọng vẫn chưa theo kịp. Cậu quay đầu lại, trừng mắt mắng: "Mẹ nó, anh có thể chạy nhanh hơn tí được không?!"

Nước mưa theo khuôn mặt gầy gò của Đồng Tự chảy xuống, tụ lại ở chiếc cằm sắc nét thành một dòng nước mảnh, vừa lạnh lùng vừa gợi cảm một cách kỳ lạ.

Lục Vọng đắm chìm nhìn cậu giữa cơn mưa: "Dù sao cũng ướt hết rồi, chạy nhanh hay chậm có khác gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!