Chương 11: (Vô Đề)

[Vụ nấu

ăn kia cậu có muốn cân nhắc lại không?]

Đồng Tự: ……

Vậy nên, không nấu cho đối phương một bữa cơm thì chuyện này còn chưa xong à? Người này bị ám ảnh cưỡng chế à!

Dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng cậu thật sự rất muốn biết thêm thông tin về cái thi thể kia. Sau một lúc suy nghĩ, cậu trả lời: [Muốn ăn gì?]

Lục Vọng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trả lời thì vô cùng đắc ý: [Cậu nấu gì tôi ăn nấy, cậu có nấu cục phân tôi cũng ăn.]

Đồng Tự: [Vậy thì anh thật chẳng kén chọn chút nào!]

Tan học xong, Đồng Tự gọi điện cho Đồng Miểu: "Lát nữa anh đến trường đón em, đừng ăn cơm tối trước."

Sau đó cậu ghé qua chợ, mua một ít nguyên liệu nấu các món ăn gia đình.

Đã rất lâu rồi cậu không nấu ăn nghiêm túc, đến mức cắt rau cũng thấy lóng ngóng, may mà tay nghề vẫn còn.

Khi cậu bưng lên bàn năm món một canh, chuông cửa vang lên.

Đồng Miểu dán mắt vào mắt mèo: "Anh Lục đến rồi!"

Nói xong liền vui vẻ mở cửa, hận không thể nhào cả người ra ngoài.

Lục Vọng ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, tắm rửa xong mới qua, mặc đồ ở nhà thoải mái, chạy sang nhà hàng xóm xin ăn, cảm giác thật sự không còn gì tuyệt vời hơn.

Đồng Miểu đưa dép lê đã chuẩn bị sẵn cho Lục Vọng, tiện tay nhận lấy túi nilon trên tay anh, bên trong toàn là đồ ăn vặt cô thích.

Cô bé vui đến mức không giấu được, vừa rót nước vừa nói: "Anh Lục, anh ngồi trước đi, anh em sắp xong rồi!"

Hôm nay Đồng Miểu đặc biệt vui vẻ, nhà đã rất lâu rồi không có không khí náo nhiệt như thế này. Ngày nào cũng phải ăn bún ngoài đường, đến mức cô sắp biến thành cọng bún rồi, nay cuối cùng cũng được cải thiện bữa ăn, lại còn có anh Lục đẹp trai ăn cùng nữa!

Đồng Miểu vẫn chưa biết anh trai và Lục Vọng là bạn cùng phòng, cứ tưởng anh trai vì muốn cảm ơn sự chăm sóc của hàng xóm nên mới đột ngột mời cơm.

Trong lòng còn thấy cảm động một lúc.

Sau đó Đồng Tự bưng món chay cuối cùng lên: "Mau ăn đi, ăn xong còn phải đến đội hình sự."

Lục Vọng gắp một miếng thịt cho vào miệng, sau đó cảnh tượng phía sau chỉ có thể dùng hai chữ ngấu nghiến để hình dung.

Tốc độ xúc cơm còn không theo kịp tốc độ gắp đồ ăn, chỉ vài đũa là sạch bát, Đồng Miểu lại múc thêm cho anh một bát nữa.

Đồng Tự lúc ăn ở nhà ăn trường cũng chưa từng thấy anh ta ăn quá đáng như vậy.

Đồng Miểu ngẩn người nhìn Lục Vọng: "Anh Lục, anh ăn chậm một chút đi."

Đồng Tự uống một ngụm nước: "Anh đang vội đi đầu thai à?"

"Bữa cơm này tôi mong đã lâu rồi, cậu biết thế nào là cảm giác thỏa mãn bị trì hoãn không?" Lục Vọng nói xong lại lùa thêm một miếng to.

Nhìn Lục Vọng ăn cơm, dù không đói cũng thấy đói theo, Đồng Tự hiếm khi ăn nhiều hơn bình thường.

Hai người ăn xong liền chuẩn bị đến cục, Đồng Miểu ở lại rửa bát. Ngày mai là cuối tuần, mấy bộ phim truyền hình cô muốn xem đã tích lại cả đống tập, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.

Vừa rửa bát xong liền chạy ra phòng khách bật tivi, kết quả là không kết nối được mạng. Tìm nguyên nhân mãi mới phát hiện dây mạng đã biến mất!

Ở chỗ cắm dây mạng còn dán một mẩu giấy nhớ: [Cút đi làm bài tập, anh về sẽ kiểm tra.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!