Chương 10: (Vô Đề)

"Anh Lục giỏi như vậy, có kinh nghiệm gì truyền lại cho bọn này không?" Lư Thanh Sơn ngửi ra được mùi trêu chọc, lập tức chen vào.

Là một trai tân lâu năm, Lục Vọng thật sự chẳng có kinh nghiệm gì để chia sẻ: "Tập gym nhiều vào, chăm squat, đợi đến khi mông cậu tập được cong như Tiểu Đồng rồi hãy nói."

Lần này người bị trêu thành ra lại là Đồng Tự.

Đồng Tự cúi đầu, lưỡi dao phẫu thuật lóe lên ánh sáng bạc: "Nói nữa là khâu miệng anh lại đấy."

Lời nhắc của Lục Vọng khiến Đồng Tự lại nhớ đến chuyện sau khi tắm xong không mặc đồ.

Tên ngu này thật sự đáng ghét, nhìn cũng nhìn rồi, còn phải nói ra để nhắc nhở người ta, sợ người ta quên mất chắc!

Thấy nói đến đó là đủ, Lục Vọng không tiếp tục nữa, đúng lúc đó cũng đã đến giờ học. Giáo viên môn giải phẫu đại thể nói sơ qua nội dung giải phẫu hôm nay, xác nhận danh sách phân nhóm xong thì buổi học giải phẫu chính thức bắt đầu.

Bốn người xếp thành một hàng, cúi người thật sâu trước thi thể người hiến tặng đang nằm trên bàn giải phẫu, bày tỏ lòng biết ơn với sự cống hiến cho sự nghiệp y học.

Da của thi thể đã bị ngâm trong formalin nên đã bị biến tính, sờ vào rất cứng, cảm giác và độ đàn hồi giống như thịt xông khói.

Lục Vọng đeo găng tay cao su, cầm dao phẫu thuật lên, bắt đầu công cuộc cạo tóc lớn lao mà lâu dài của mình. Anh cố gắng cắt sát từng sợi tóc dọc theo da đầu để không phải xử lý lại lần hai.

Đồng Tự liếc nhìn Lục Vọng, tay nghề của đối phương trông rất chuyên nghiệp, lúc nghiêm túc thì lại khác hẳn với ngày thường.

Hôm nay Đồng Tự phụ trách giải phẫu phần cổ của thi thể. Theo quy định của tiết học, giải phẫu phải thực hiện theo từng phần và tuân theo trình tự nghiêm ngặt, đầu tiên là bóc tách nguyên vẹn một mảng da, sau đó là vét sạch mỡ dưới da, tách rời các mô mềm dưới da, bóc tách toàn bộ động tĩnh mạch và dây thần kinh, cuối cùng mới cắt cơ.

Nói cách khác, sau khi giải phẫu xong, thi thể này vẫn có thể ghép từng lớp lại như cũ, tiện cho các đàn em năm nhất học cấu trúc cơ thể người.

Thi thể này không phải giải phẫu xong là xong, sau khi hoàn tất, nó sẽ được đưa đến các lớp học khác và được sử dụng trong thời gian dài. Giá trị của mỗi thi thể là vô giá, ý nghĩa mà nó mang lại không thể dùng lời lẽ mà mô tả hết được.

Đồng Tự cầm dao phẫu thuật bằng tay phải, lưỡi dao đâm vào chính giữa cằm dưới, rạch một đường thẳng dọc theo đường giữa cơ thể kéo dài đến phía trên xương đòn.

Giải phẫu phần đầu và cổ chỉ cần dừng dao tại đây, phần bên dưới sẽ do Tô Đạt và các bạn khác đảm nhiệm.

Chỉ là một nhát dao nông nhưng cũng phải dùng rất nhiều sức, vì da đã hoàn toàn cố định do ngâm formalin, rạch rất khó khăn.

Do phải giải phẫu từng lớp một, nên độ sâu của nhát dao đầu tiên chỉ cần vừa phải, tiếp theo là giai đoạn bóc tách da cẩn thận.

Phải cố gắng giữ cho toàn bộ lớp da nguyên vẹn, nếu bị thủng thì giáo viên giải phẫu sẽ trừ điểm.

Vì vậy trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vọng vẫn tiếp tục "cạo tóc", còn Đồng Tự, Tô Đạt và Lư Thanh Sơn thì dán sát vào thi thể để bóc tách da.

Nửa tiếng sau, Lục Vọng đã cạo xong một nửa phần tóc, tay trái hơi mỏi nên đổi sang cầm dao bằng tay phải.

Ưu điểm của việc thuận cả hai tay là tay này mỏi thì có thể đổi sang tay kia.

Đồng Tự lại liếc nhìn Lục Vọng, nhớ đến mô hình con nhện kia, thứ đó đòi hỏi kỹ thuật rất tỉ mỉ, đủ để chứng minh Lục Vọng có tay nghề rất khéo.

Vài cậu bạn thường ngày rất năng động, nhưng khi cầm dao phẫu thuật lên lại trở nên cực kỳ nghiêm túc, đến khi ngẩng đầu lên thì kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ trưa.

Cuối cùng, thầy dạy giải phẫu đại thể kết thúc buổi học sáng nay bằng một câu: "Về nhà nhớ học bài cho tử tế, tiết sau sẽ gọi lên trả lời đấy."

Sinh viên năm ba ngành pháp y đã quá quen với chuyện giải phẫu thi thể, tan học rồi thì ăn cơm thôi, ai nấy đều ăn rất ngon miệng. Vừa cởi áo blouse trắng ra, rửa tay cái là xông thẳng vào căn tin.

Hoàn toàn không giống hồi năm nhất, chỉ cần nhìn thi thể một lần là cả tuần sau không ăn nổi miếng thịt nào.

Vì tối qua có uống rượu, nên trưa nay bốn người đều ăn khá nhẹ nhàng, gọi vài món nhỏ ở quầy cơm rang trong căn tin, thêm một bát canh trứng cà chua.

Canh trứng cà chua được mang ra đầu tiên, Lục Vọng nhìn phần trứng trong bát vàng nhợt nhạt, nói một câu: "Đố các cậu, phân giống canh trứng thì là do nhiễm loại virus nào?"

Nếu câu này xảy ra trong nhóm khác, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, nhưng trong nhóm sinh viên y thì lại rất bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!