Chương 35: Châm phong tương đối [8]

Ngày thành thân của Lương Văn Vũ và Khâu Uyển Nga cuối cùng cũng định ở ngày thứ ba.

Lương lão gia còn đặc biệt đưa hỉ thiếp đến huyện nha.

Đào Mặc nhớ đến Đông lão gia, trong lòng có chút không tự nhiên, vốn muốn tìm cớ từ chối không đi, nhưng Hách Quả Tử đối với lần này cảm thấy rất hứng thú. Lương gia nhà ở Lân huyện, hắn từ lâu đã muốn tìm một cơ hội đi xem một chút. Đào Mặc không nỡ làm hắn mất hứng, đành đáp ứng. Mà việc chuẩn bị hạ lễ tự nhiên rơi trên người Mộc Xuân người tạm thay thế chức của Lão Đào. Vì thể diện, Hách Quả Tử thu xếp với Mộc Xuân mua cho bọn họ mỗi người một bộ y phục.

Đến hôm đó, trời tờ mờ sáng, hắn đã sớm mang điểm tâm đi gọi Đào Mặc dậy.

Bởi lộ trình từ Đàm Dương huyện đến Lân huyện gần ba canh giờ, cho nên kiệu hoa đêm qua đã xuất phát, ước chừng giờ Thìn thì tới.

Đào Mặc không biết đường, vừa lúc theo bọn họ ở phía xa.

Hách Quả Tử hầu hạ Đào Mặc xong, đang muốn đi gọi Mộc Xuân, đã thấy hắn áo mũ chỉnh tề xuất môn.

"Ngươi…"

Mộc Xuân thấy hắn quan sát mình từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Có gì không ổn?"

Hách Quả Tử cảm thán: "May mà tân nương tử đang đội khăn đỏ, không nhìn thấy. Nếu không thì thấy dáng vẻ ngươi, không chừng sẽ theo ngươi chạy mất." Cùng một thân lam bào, chẩm hắn có thể mặc phiêu phiêu tiêu sái như thần tiên, mình sao lại mặc giống như một thư đồng.

Mộc Xuân mỉm cười nói: "Quá lo rồi."

Hách Quả Tử thấy thái độ ôn nhã của hắn, lại là cố giao của Lão Đào, cũng coi là biết gốc biết rễ, so với Cố Xạ ngạo mạn lạnh lùng, tự nhiên dễ dàng thân cận tín nhiệm hơn, trong lòng nhất thời toát ra một ý niệm. Nếu thiếu gia có thể cùng hắn, sợ là tất cả mọi người đều có thể bớt lo không ít.

"Đông gia đang đợi." Mộc Xuân đi qua trước mặt hắn.

Hách Quả Tử giật mình, đuổi theo hỏi: "Mộc Xuân, ngươi thành thân rồi chưa?"

Mộc Xuân chỉ cần liếc mắt liền biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Chưa hề."

"Vậy có để ý ai chưa?"

"Cũng không có."

Hách Quả Tử vui vẻ nói: "Vậy…"

"Vậy không bằng lên xe nói tiếp." Mộc Xuân tự tiếu phi tiếu quay đầu liếc hắn.

Hách Quả Tử nhất thời có cảm giác toàn thân trên dưới đều bị nhìn thấu, không chỗ nào che giấu, sự nhiệt tình tràn đầy như bị nước lạnh tưới qua, cũng không hăng hái được nữa.

***

Bọn họ lên xe ngựa, tới trước cửa Khâu phủ chờ.

Kiệu hoa đã dừng ở trước cửa, tiếng khua chiêng gõ trống không dứt bên tai, rất là náo nhiệt.

Lương Văn Vũ tuy không đi được, nhưng vẫn tự mình tới cửa nghênh thú. Hắn một thân đỏ như lửa, nét mặt vừa lộ vẻ thanh lãnh lại hiện ra vài phần vui mừng khó có được.

Đào Mặc ngồi ở trong xe, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác cô đơn tịch mịnh khó diễn tả được. Chỉ sợ đến cuối cuộc đời này, tiếng chiêng trống mừng vui này cũng không có cơ hội vì hắn mà vui mừng.

Mộc Xuân ngồi đối diện hắn, nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn, cười nói: "Lão Đào trước khi đi, đã giao phó ta một chuyện."

Đào Mặc ngẩn ra, hỏi: "Chuyện gì?"

"Thay lão lưu ý Thiếu phu nhân." Mộc Xuân cười híp mắt nhìn sắc mặt Đào Mặc biến đổi.

"Lão rõ ràng biết, ta… ta, ta chỉ muốn làm quan tốt."

Mộc Xuân nói: "Quan tốt càng cần có người chăm lo trong nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!