Công đường nhất thời yên tĩnh lại.
Ba người Dương Liễu thị ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, trao đổi đủ loại ánh mắt.
Châu Quỳnh đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đại nhân, tiểu nữ nguyện ý đón mẹ về."
Khóe miệng Dương Liễu thị khẽ nhếch, làm như rất không muốn, nhưng cũng không nói gì.
Đào Mặc lắc đầu nói: "Lưu Bảo vẫn chưa giải thích câu nói vừa rồi của hắn là có ý gì."
Lưu Bảo nói: "Tiểu nhân chỉ nhất thời buột miệng, cũng không…"
"Các ngươi đã không muốn nói thật, ta cũng chỉ có thể thu hồi phán quyết khi trước." Đào Mặc cầm lấy kinh đường mộc, đang muốn vỗ, liền thấy ở trong đám người vây xem bên ngoài công đường ló ra một khuôn mặt vô cùng quen mắt, bèn hướng Kim Sư gia ngoắc ngoắc tay.
Kim Sư gia nói: "Đông gia?"
"Ngươi xem người kia có phải là Dương Thiên Viễn không?" Đào Mặc nói.
Kim Sư gia nhìn hồi lâu, cười khổ nói: "Đại nhân, ta đã bao nhiêu niên kỷ, mắt mờ, sao thấy rõ được? Nếu đông gia muốn xác nhận, cũng không khó, chỉ cần truyền hắn lên công đường là được."
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: "Truyền Dương Thiên Viễn lên công đường."
Người nọ quả nhiên là Dương Thiên Viễn. Hắn nghe nói vụ án phúc thẩm mới đặc biệt chạy tới, sau đó lại nghe Đào Mặc nói muốn xóa bỏ phán quyết về của hồi môn, trong lòng vui vô cùng, tự nhiên là vui vẻ mà lên công đường quỳ xuống.
"Hôm nay bốn người các ngươi đều ở đây, có chuyện gì đừng ngại nói cho rõ ràng. Nếu không nói được, bản quan cũng không miễn cưỡng, chỉ là phán quyết lúc trước bất đắc dĩ phải hủy bỏ rồi." Đào Mặc nói xong, lẳng lặng chờ bọn họ ra quyết định.
Lưu Bảo cắn răng nói: "Đại nhân, kỳ thực chuyện đòi của hồi môn chính là xuất phát từ chủ ý của nhạc mẫu. Bà sợ Dương Thiên Viễn đem của hồi môn đi cưới tiểu thiếp, mới xui khiến chúng tôi cùng bà diễn trò cáo trạng. Bà còn nói, nếu chuyện thành, muốn chúng tôi chia một nửa của hồi môn cho bà."
Người Dương Liễu thị run lên, phục dưới đất không dám nói.
Dương Thiên Viễn giận trong lòng, nhịn không được buột miệng mắng: "Tiện nhân!"
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc nói: "Không được nói lời tổn thương người khác!"
Dương Thiên Viễn cố nén tức giận, rồi lại thực sự nhịn không được nói: "Đại nhân. Không phải tiểu nhân tham tài háo sắc, tiểu nhân làm như vậy thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Liễu thị gả vào Dương gia ta hơn mười năm không có gì, ta cực khổ nuôi nữ nhi suy cho cùng là con người khác, từ lúc gả vào nhà Lưu Bảo, cũng không nói qua cho ta một tiếng. Đại nhân, người nói, làm sao ta không mưu tính cho bản thân sau này?
Chẳng lẽ ta cưới Liễu thị bà ta thì phải rơi vào kết cục không con chăm sóc lúc về già hay sao?"
Đào Mặc do dự nói: "Cái này…"
Lưu Bảo thấy Đào Mặc dao động, vội nói: "Đại nhân tuyệt đối đừng để ông ta mê hoặc. Của hồi môn kia vốn là của Châu gia, hắn không trả lại lại còn cướp đi."
Dương Liễu thị cũng khóc lóc kể: "Đại nhân. Dân phụ từ lúc gả vào Dương gia, vẫn tuân thủ nữ tắc, không sinh được con cũng không hẳn là lỗi của dân phụ."
Dương Thiên Viễn giận càng thêm giận, "Tiện nhân, ngươi nói cái gì? !"
Đào Mặc thấy bọn họ nháo thành một vòng, đầu đau muốn nói ra, liền vỗ kinh đường mộc ba lần nói: "Yên lặng!"
Đám người Dương Thiên Viễn lúc này mới im tiếng.
Đào Mặc nhìn về phía Kim Sư gia.
Kim Sư gia cũng một vẻ khó xử.
Dưới công đường, Cố Tiểu Giáp vẫy tay với hắn.
Đào Mặc mắt sáng lên, ho một tiếng nói: "Ta đi đây một lát, các ngươi chờ chút."
"Đông gia việc này…" Kim Sư gia muốn nói có thể tạm thời bãi đường, nhưng Đào Mặc đã nhanh như chớp không thấy bóng dáng, chỉ đành cười gượng hai tiếng với bốn người vẫn còn quỳ ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!