Chương 119: Phiên ngoại: Tranh giá trang [2]

Cố Xạ nói: "Mới rồi."

Đào Mặc nhớ lại quân cờ kia là tự mình làm rơi, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

Cố Xạ trêu cười: "Tự hủy một mục, loại hạ pháp này có phải gọi là rơi vào tử địa sau đó hồi sinh?"

Đào Mặc nỗ lực suy nghĩ rất lâu, quyết định nhận thua nói: "Loại hạ pháp này xem chừng là có, nhưng ta sẽ không làm vậy."

Khóe miệng Cố Xạ ngầm chứa ý cười, ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn cờ, "Một ván nữa."

"Được." Đào Mặc hăng hái thu dọn quân cờ.

Cố Xạ chậm rãi uống trà.

Kim Sư gia từng nói, án này nên nhanh không nên chậm, nên giải quyết sớm không nên để tồn lâu, nên tĩnh không nên quá ồn ào. Bởi vậy, Đào Mặc đặc biệt chọn một buổi sáng sớm, phái người đem mẫu nữ Dương Liễu thị và nữ tế, cả Dương Thiên Viễn đến nha môn.

Nhìn bên dưới bốn người quỳ thành hàng, Đào Mặc đột nhiên cảm khái nghìn vạn lần. Hắn dùng kinh đường mộc nhẹ nhàng vỗ một cái nói: "Đã có duyên thành người một nhà, cớ gì lại vì những vật ngoài thân này mà trở mặt thành thù, chịu thẩm vấn trước công đường?"

Dương Liễu thị vừa khóc vừa nói: "Xin đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ!"

Đào Mặc nhìn Dương Thiên Viễn đang cúi đầu im lặng không lên tiếng: "Dương Thiên Viễn, Dương Liễu thị kiện ngươi cắt xén của hồi môn của Châu Quỳnh không trả lại, ngươi giải thích thế nào?"

Dương Thiên Viễn ngồi thẳng dậy, bái một bái, chậm rãi nói: "Đại nhân minh giám. Tiểu nhân cũng không phải cắt xén gì của hồi môn của nó, tiểu nhân lấy lại vật nên thuộc về mình."

Dương Liễu thị cả giận nói: "Làm sao lại là vật thuộc về ngươi? Đây rõ ràng là của hồi môn tiên phu lưu lại cho Quỳnh Nhi."

Dương Thiên Viễn nói: "Không sai. Đây đúng là của hồi môn hắn lưu lại, nhưng hắn lại không để lại tiền của nuôi dưỡng nữ nhi của hắn. Năm đó lúc ngươi tái giá cùng ta, Châu Quỳnh chỉ mới tám tuổi. Là ai vất vả kiếm tiền mua y phục cho nó mặc? Là ai vất vả kiếm tiền để có cơm cho nó ăn? Là ai cho nó một mái nhà che đầu?"

Dương Liễu thị kêu khóc: "Năm đó ngươi rõ ràng đã đáp ứng sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành, ta mới tái giá cùng ngươi, cuối cùng ngươi lại lật lọng!"

Dương Thiên Viễn nói: "Ta đáp ứng nuôi dưỡng nó đến lớn, nhưng ta không đáp ứng không thu lại một ít tiền nhé? Vất vả cực khổ nuôi dưỡng hài tử của người khác lớn lên lại không thu ít tiền, ngươi thật nghĩ ta coi tiền như rác?"

Châu Quỳnh ở bên đột nhiên phi một tiếng khinh miệt.

Dương Thiên Viễn quay đầu trừng nàng.

Châu Quỳnh ngẩng đầu nói: "Từ xưa mua bán đều là một người muốn đánh một người chịu bị đánh. Ngươi đã không nói sẽ không thu lại tiền, nhưng cũng không nói sẽ lấy hết của hồi môn của ta!"

Vị hôn phu Lưu Bảo của Châu Quỳnh cười lạnh nói: "Không hỏi mà lấy, đây chính là trộm!"

Dương Thiên Viễn không nén được giận, nói: "Không ngờ lại nuôi phải một đứa lang sói. Tốt xấu gì ngươi cũng là do ta nuôi lớn, hôm nay bất quá chỉ muốn chút ít hồi báo, lại đem ta kiện lên công đường. Ta quả nhiên là mắt bị mù, nuôi không ngươi bao nhiêu năm như vậy."

Châu Quỳnh nói: "Ngươi nuôi ta? Bao nhiêu năm qua, gạo trong nhà đều là nhờ mẹ ta giặt may y phục mà kiếm về, ngươi đã bỏ sức cái gì? Một năm có thể mang về một xâu tiền cũng xem như cảm tạ trời đất rồi!"

Dương Thiên Viễn tức giận đến run người, nói ngay: "Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!"

Đào Mặc bị bọn họ ngươi một lời ta một lời nghe đến đầu óc choáng váng, nhịn không được nhìn sang Kim Sư gia.

Kim Sư gia gác bút, đi đến bên cạnh hắn nói: "Ta thấy cách nói của Dương Thiên Viễn, giống như là phía sau có người chỉ điểm. Nếu không hiểu rõ luật pháp triều ta, Dương Thiên Viễn làm sao dám trắng trợn như vậy?"

Đào Mặc nói: "Huyện Đàm Dương tụng sư nhiều như mây, có người chỉ điểm cũng chẳng có gì lạ."

Kim Sư gia nói: "Nhưng người này tại sao lại không chịu tự mình ra mặt chứ?"

Đào Mặc nói: "Cái này, chẳng lẽ Dương Thiên Viễn đưa tiền không đủ?"

Kim Sư gia lại không nghĩ đến như vậy, ngẩn người nói: "Cũng có khả năng này."

Đào Mặc nói: "Lão xem án này thẩm tra tiếp thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!