Nó quá đẹp! Làn váy viền ren lộng lẫy nhưng trang nhã, cổ áo và tay áo đều kết hoa văn thủ công, kiểu dáng cắt may khéo léo lộ ra vẻ tươi mát.
"Tiểu Hàn, đẹp không?" Cố Cẩm Tâm mang trên mặt nụ cười hạnh phúc, đem áo cưới ướm vào mình khoa tay múa chân.
"Quá đẹp! Cẩm Tâm, cậu nhất định sẽ là cô dâu đẹp!" Mạc Tiểu Hàn nói chân thành từ đáy lòng.
"Cám ơn!" Cố Cẩm Tâm khoácvào vai Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt ân cần nhìn cô, "Tiểu Hàn, cậu và Sở Thiên Ngạo chung sống như thế nào?"
"Chung sống cũng không tệ lắm. Sở Thiên Ngạo thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia tôi ghét nhất sự bá đạo, ngông cuồng, và không biết tôn trọng người khác của hắn, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ ở cùng với hắn, thật sự thoải mái." Mạc Tiểu Hàn mỉm cười, "Chỉ có điều, trong lòng tớ vẫn có chút thấp thỏm. Không biết tại sao."
"Tiểu Hàn, chuyện trước đây lưu lại cho cậu quá nhiều ám ảnh đi, cậu phải học cách quên đi. Lần trước cùng Thiên Ngạo ăn cơm, tớ cũng cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều. So với trước kia trầm ổn hơn nhiều. Nhìn qua đúng là một người đàn ông có tư chất. So sánh giữa Bùi Tuấn với hắn, thật sự còn ngây thơ lắm."
Mặc dù oán trách Bùi Tuấn ngây thơ, nhưng nụ cười trên mặt Cố Cẩm Tâm lại nồng đậm, ngọt ngào, thậm chí mang theo điểm cưng chiều.
Mạc Tiểu Hàn lắc đầu mỉm cười. Đàn ông, có lúc thật giống như một đứa bé chưa trưởng thành. Chỉ vì Cố Cẩm Tâm chưa thấymặt ngây thơ này của Sở Thiên Ngạo mà thôi.
"Cẩm Tâm, em có ở bên trong không?" Bên ngoài truyền tới một giọng nam trong sáng. Bùi Tuấn đến tìm Cố Cẩm Tâm.
"Em và Tiểu Hàn đều ở đây. Anh vào đi." Trên mặt Cố Cẩm Tâm tràn đầy hạnh phúc của một cô dâu.
"Bùi Tuấn, chúc mừng anh! Tôi và anh sẽ trở thành thân thuộc." Mạc Tiểu Hàn cười nhìn Bùi Tuấn.
"Cám ơn cám ơn! Vậy cô và Thiên Ngạo? Lúc nào thì kết hôn?" Bùi Tuấn hỏi.
"......" Mạc Tiểu Hàn không biết trả lời như thế nào. Trải qua khoảng thời gian chung đụng này, sâu trong nội tâm của cô thật ra thì đã tiếp nhận Sở Thiên Ngạo rồi. Thấy bộ dáng hạnh phúc của Cẩm Tâm, khiến cô cũng bắt đầu ước mơ mình được mặc áo cưới.
"Tiểu Hàn, tấm lòng của Thiên Ngạo đối với cô, cô cũng không phải không biết. Mấy năm cô rời đi này, mỗi lần gặp tôi đều là uống rượu giải sầu. Sinh nhật hàng năm của cô hắn cũng làm một chiếc bánh sinh nhật thật lớn, một mình nhìn chiếc bánh rồi thổi nến. Lễ tình nhân hàng năm sẽ mua một chiếc nhẫn, sau đó ném vào lòng biển. Tôi rất đau lòng vì hắn, những chiếc nhẫn kia đều rất giá trị a!"
"Hả?" Lời của Bùi Tuấn khiến Mạc Tiểu Hàn thất kinh. Những chuyện này, cho tới bây giờ Sở Thiên Ngạo cũng chưa từng nói với cô.
Thấy dáng vẻ giật mình của Mạc Tiểu Hàn, Bùi Tuấn sáng tỏ gật đầu: "Giật mình chứ gì? Những chuyện này Thiên Ngạo không thể nào nói được với cô. Thiên Ngạo này suy nghĩ rất sâu kín, có chuyện gì cũng chỉ thích chôn ở trong lòng. Hắn không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tiểu Hàn à, cô phải tin tưởng tôi, hắn thật sự yêu cô. Tôi là bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, tôi phải có trách nhiệm nói cho cô biết, hắn yêu cô.
Hơn nữa chỉ yêu một mình cô."
Trong lòng của Mạc Tiểu Hàn, chợt như có một làn gió xuân thổi qua, ấm áp, ngọt ngào, còn có một chút đau.
Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo, Thiên Ngạo...... Cô thầm gọi cái tên này, giữa môi lưỡi giữa dường như cũng tràn đầy mùi vị hạnh phúc.
Cô biết hắn yêu cô, chỉ không nghĩ tới sẽ sâu như vậy. Còn bao nhiêu chuyện mà cô không biết đây?
Ngước mắt nhìn Bùi Tuấn, hi vọng hắn nói thêm chút nữa.
Bùi Tuấn tựa như hiểu thấu tâm tư của cô, sắc mặt có chút nặng nề: "Tiểu Hàn, còn có một sự kiện, tôi cảm thấy cô cũng nên biết."
Thấy sắc mặt của Bùi Tuấn, Mạc Tiểu Hàn sợ hết hồn: "Hả? Chuyện gì?"
Cánh cửa đang mở một nửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng tuấn dật mạnh mẽ rắn rỏi đi vào.
Sở Thiên Ngạo mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, rồi quay đầu sang Bùi Tuấn: "Tiểu tử cậu có phải lại đang nói xấu sau lưng tôi không?"
Bùi Tuấn bất mãn trừng Sở Thiên Ngạo một cái: "Tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao? Tôi đang định nói cho Tiểu Hàn biết cậu vì cô ấy mà bị trầm cảm đấy."
Mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại, vội vàng ngăn chủ đề của Bùi Tuấn: "Sao hôm nay rảnh rỗi như vậy? Chuyện hôn lễ đã an bài tốt hết rồi sao?"
Trầm cảm? Mạc Tiểu Hàn lại không chịu buông tha đề tài này. Vội kéo Bùi Tuấn hỏi: "Thiên Ngạo bị trầm cảm?"
"Đúng! Cô đi được một năm, Thiên Ngạo bị trầm cảm rất nghiêm trọng. Phải một thời gian rất lâu mới chữa khỏi. Cô không phát hiện Thiên Ngạo gầy đi sao? Lúc đó hắn rất gầy, người cao hơn 1m 80, mà chỉ còn hơn 55 kg. Tôi nhìn còn thấy đau lòng."
"Cái gì?" Câu nói của Bùi Tuấn, khiến Mạc Tiểu Hàn chết đứng tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!