Chương 45: (Vô Đề)

Định là phái Châu úy và Chủ bộ ra khỏi thành đi thu một ít tin tức, nhưng những người ở nha môn tri châu này lại càng nhát gan, chỉ đứng ở cửa thành nhìn quanh, rất nhiều thương nhân có chút quan hệ với Sào Muối đứng ở cửa thành chờ, cái này dù sao cũng là tấm lòng không phải sao.

Mắt thấy sắc trời trở nên tối dần, châu úy và chủ bộ đã sớm buông tha tia hi vọng này, Lý chưởng quỹ bên kho hàng Kim Châu cũng có chút bối rối.

Ngày lúc này, bất kể là người biết rõ nội tình hay là người không biết, trong lòng đều bồn chồn, chẳng lẽ Lý Mạnh không có phúc làm quan, chưa làm đã chết ở dọc đường sao Truyện Thuận Minh

Ngay khi tất cả mọi người định trở về thành thì có 1 nha dịch tinh mắt chỉ vào phần cuối của quan đạo hô:

-Nhìn kìa, nhìn kìa....

Bất kể là thị lực tốt hay không tốt đều nhìn về phía nha dịch chỉ, có đoàn người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lúc này đã không còn thương đội và người đi đường lui tới.

Chẳng lẽ là bọn Lý Mạnh, nhưng đoàn người của Lý Mạnh sao nhều như thế này, lúc này mọi người ngược lại còn có chút đề phòng, một đám người định chạy vào trong thành, hạ cửa thành xuống trước, đám người đứng ở đầu thành nhìn xuống coi như là sách lược vẹn toàn.

KHông bao lâu sau, người đã tới trước cửa thành, lúc này sắc trời chưa tối hẳn, người trên thành có thể nhìn rõ hơn trăm người dưới thành đều hít một ngụm khí lạnh.

Xem ra thật đúng là đã gặp phải tập kích thật, nếu không 3 người nằm trên cáng là xảy ra chuyện gì? Chỉ là xem ra những người này thật sự là diêm đinh của Lý Mạnh đưa tới sao?

Ai cũng đều vác trường thương mặt mũi nghiêm nghị, trên lưng còn đeo mấy thanh yêu đao thiết xích, đội ngũ rất chỉnh tề, trên mũi thương mỗi người còn có vết bẩn, ở trên tường thành nhìn xuống thấy sao giống vết máu thế, bộ dạng này thì ngay cả binh lính trú đóng ở doanh trại phía bắc cũng không có loại sát khí thế này.

-Tuần kiểm quản lý muối Lý Mạnh ở Giao Châu, vào thành nhậm chức, sắc trời còn sớm, sao lại đóng cửa thành vậy? Mở cửa mau, mở cửa.

Có người từ trong đội ngũ đứng ra, cao giọng hô.

Mọi người trên đầu thành đã bị người phía dưới hù đến độ không nói lên lời, hồi lâu không có ai trả lời.

Lý chưởng quỹ kia lấy lại tinh thần đầu tiên, cẩn thận thò mặt ra, nheo mắt nhìn người phía dưới 1 cái, lòng lập tức thả lỏng, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, quay đầu lại nói:

-Là tuần kiểm Lý đại nhân, mau mở cửa thành, mở nhanh đi.

Tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần rồi vội vàng thúc dục, những vệ binh đều mắng thầm trong bụng, nhưng vẫn phải chạy xuống dưới mở cửa thành, chủ bộ, châu úy và những thương nhân đó đều không thể đắc tội, tuần kiểm đối với bọn họ mà nói cũng là nhân vật lớn, chỉ có thể ân cần hầu hạ.

Sau khi mở cửa, châu úy và chủ bộ nhìn Lý Mạnh không có việc gì, cũng không muốn ở lại chỗ này, phẩm cấp của bọn họ không thấp hơn tuần kiểm, chuyện hai benen quản lí cũng không liên quan gì tới nhau nên cũng lười ra đón.

Nhưng thấy hơn trăm người sau lưng Lý Mạnh, đều cảm thấy cổ họng phát khô, những thanh niên sau lưng Lý Mạnh vừa nhìn đã biết là đệ tử quân hộ, quần áo rách nát, trên vạt áo còn có chút vết bẩn, nhưng có thể nhận ra đó là vết máu, đây mà là diêm đinh sao? rõ ràng là binh lính mà.

Đương nhiên, những người này không biết, Lý Mạnh bất mãn với mấy tên Sào Muối khiến người khác rùng mình này tới cực điểm, còn cần phải chỉnh đốn thêm.

-Lý mỗ nửa đường gặp chút phiền toái, chậm trễ thời gian, khiến các vị chờ lâu, thật xin lỗi, ngày khác nhất định sẽ bày rượu bồi tội.

Lý Mạnh ôm quyền thi lễ, mầy người nghênh đón không tự chủ được mà khom lưng ôm quyền thở dài nói:

-Không sao, không sao, Lý đại nhân khách khí rồi.

Lý chưởng quỹ kho hàng Kim Châu vội cười hớn hở rồi kéo từng người giới thiệu cho Lý Mạnh, giới thiệu được mấy người, Triệu Năng bên cạnh mở miệng nói:

Truyện Thuận Minh

-Mấy vị đại nhân, những huynh đệ bọn tôi vừa ra vệ sở, nửa đường liền gặp mấy trăm tặc nhân, chém giết một trận, mới che chở cho đại nhân vào thành nhậm chức, xin các đại nhân nhất định phải chủ trì công đạo cho bọn tôi.

Chuyện trị an bắt trộm đều là do châu úy phụ trách, gã chần trừ mở miệng nói:

-Xin hỏi có thương vong gì không?

Triệu Năng làm ra bộ dạng đau đớn kịch liệt, trầm giọng nói:

-Bị thương 6 người.

Châu úy kia liền bị sặc, ho khan luôn miệng, rốt cuộc cũng không thể chấp nhận lời nói này, định tìm một cái cớ đề dẹp đường về phủ, đây mới bị thương 6 người, chuyện có lớn mấy đâu, còn mấy trăm tặc nhân, ai tin chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!