Chương 38: Những điều nhìn thấy ở cổng thành

Bước ra ngoài thôn một quãng là đến nơi mà Sào Muối ngày thường tập luyện, Lý Mạnh nhìn sào tre và gậy gỗ đặt ở một bên, vừa cười vừa nói:

-Chúng ta cũng không cần dùng binh khí thật, cậu chọn một món vũ khí trong số này là được rồi.

Để tiện lợi cho việc luyện tập, ngoài những thứ như sào tre, gậy gỗ còn có một số gậy sắt và đao gỗ, đó đều là những dụng cụ để luyện tập hàng ngày.

Mã Canh cảm thấy rất hứng thú, bới tìm trong đống đồ đó rồi lôi ra một thanh đao gỗ, cầm trong tay khua khua mấy cái, bày ra một tư thế rất tự tin nói:

Truyện Thuận Minh

-Đến đây đi, tiểu gia ta... à không phải, Mã Canh tôi cũng là có chút bản lĩnh đấy.

Nhìn thấy cái dáng điệu của Mã Canh, Lý Mạnh cảm thấy có chút thất vọng, lúc nói chuyện gẫu với mấy người trong thôn, hắn biết vũ khí mà quan quân của thời này sử dụng chủ yếu là trường mâu, Lý Mạnh từ lâu đã muốn xem xem trình độ võ nghệ trong quân đội của Đại Minh như thế nào.

Nói ra thì cũng buồn cười, hắn hiện giờ ở trong vệ sở, mà muốn nhìn thấy võ nghệ binh khí cũng không nhìn thấy, ở Giao Châu cũng có một doanh trại, có điều Lý Mạnh không muốn đến đó, dù sao cẩn thận vẫn là hơn.

Vốn dĩ cho rằng tên Mã Canh này từng làm thân vệ cho chỉ huy sứ, chắc cũng là lính tinh nhuệ, cũng sẽ hiểu một chút về nghệ thuật chiến đấu.

Ai ngờ lại nhìn thấy cái bộ dạng này, dường như cũng chỉ là kĩ nghệ võ thuật biểu diễn mà thôi, hắn ở trấn Phùng Mãnh cũng thường xuyên nhìn thấy những người trong giang hồ múa may kiểu này, bọn họ tuy biểu diễn đẹp mắt nhưng không có tác dụng trong thực chiến.

Lý Mạnh nhặt một cái gậy gỗ ngắn trên mặt đất lên, dài khoảng 4 thước, cầm trong tay bày ra tư thế đâm về phía trước, nói:

-Cứ lao tới đây.

Mã Canh trẻ tuổi nông nổi, bước về phía trước một bước, thanh đao trong tay bổ thẳng xuống, cũng đúng là có chút bản lĩnh bên trong, đơn giản mà trực tiếp, nhưng đường đao chém xuống xét cho cùng vẫn là phải mất 1 chút thời gian, nhưng chỉ là 1 chút thời gian đó thôi cũng đủ là kẽ hở chết người.

Mã Canh liền ngã lăn ra đất, khi vừa phản ứng được thì cây gậy trong tay Lý Mạnh đã chỉ thẳng vào cổ họng của hắn, cười nói:

-Nếu như là trên chiến trường thì cậu đã sớm xong đời rồi.

Lý Mạnh cũng không thèm để ý đến bộ dạng thất thần của Mã Canh, quay người lại nói với Triệu Năng:

-Cứ để hắn ở trong đội phơi muối để rèn luyện trước, cái gì cũng không biết, đúng là một tên tiểu tử lỗ mãng.

Đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Mã Canh ở phía sau gào lớn:

-Lý đại ca, tôi chắc chắn sẽ luyện thành công, sẽ giống với bọn Vương Hải, làm Sào Muối của đội vận chuyển.

Lý Mạnh thở ra một hơi, hắn quyết định trong những ngày này nhất định phải đến thành Giao Châu một chuyến, bên trong những thôn làng quân hộ này thì tầm mắt và cách nghĩ của người dân đều có chút nông cạn, cách cục quả thực quá nhỏ.

Ngày 7 tháng giêng năm thứ 6 Sùng TRinh vừa trôi qua, Tây thôn của Tiết Gian ngày thường không có người bên ngoài đến thì đột nhiên trở nên náo nhiệt, người đến đầu tiên là Trương đồ hộ, hắn mang đến lễ vật có thể nói là vô cùng không nhẹ nhàng gị.

Đối với Lý Mạnh thì loại người này hắn khinh thường hay không khinh thường chỉ là một chuyện, có điều vẫn phải giữ sự khách khí cơ bản nhất.

Tên này mặt tươi cười đến chơi nhất định là có chuyện muốn nhờ, quả nhiên tên Trương đồ hộ này sau khi khách sáo vài câu liền muốn đưa cho Lý Mạnh mỗi tháng 1 ít bạc, chỉ cần người của Sào Muối định kỳ đến quán xúc xắc của hắn dạo chơi một chuyến, nói quán xúc xắc này là sản nghiệp dưới trướng của Lý Mạnh.

Quán xúc xắc này của hắn ngày thường có một số diêm đinh đến chơi bài rồi phá rối, gây phiền phức đúng là làm hắn đau đầu, nghe đến đây thì Mã Canh đang khổ luyện trong sân nhà Lý Mạnh liền suýt chút nữa động thủ đuổi hắn ra ngoài.

Truyện Thuận Minh

Có điều ai ngờ Lý Mạnh nghĩ ngợi một chút, sau đó đặt ra quy định đối với Trương đồ hộ là không bao giờ được ép người vào tuyệt lộ mới chấp thuận yêu cầu của hắn.

Trương đồ hộ ngàn lần biết ơn rồi rời đi, chưa hết một ngày thì tin tức này được lan truyền ra khắp nơi làm Lý Mạnh cũng giật hết cả mình, ai ngờ bên trong Linh Sơn Vệ Sở này lại có nhiều trò phi pháp đến vậy.

Những người dựng quán đánh bạc không chỉ có 1 người, còn có cả một số kẻ diêm thương buôn lậu cũng đến chỗ Lý Mạnh nhờ sự giúp đỡ.

Càng đáng buồn hơn là bên trong đồng muối Linh Sơn còn có một số hộ mở sòng bạc, 2 nhóm vận chuyển muối lậu muốn thỉnh cầu sự bảo hộ của Lý Mạnh.

Đồng muối Linh Sơn là sản nghiệp của quan phủ mở ra, bên trong không ngờ lại lộn xộn đến vậy, đúng là làm cho người ta bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!