Sau khi xuất viện, Chu Thỉ đã thổ lộ tình cảm của mình với Giang Tĩnh Nguyệt.
Khi đó Giang Tĩnh Nguyệt chưa thích anh ta nhưng Chu Thỉ đã tình nguyện bảo vệ cô, Giang Tĩnh Nguyệt cân nhắc thiệt hơn, lúc này mới đồng ý giả vờ qua lại với anh ta.
Từ năm thứ ba đại học của Giang Tĩnh Nguyệt cho đến khi cô học xong nghiên cứu sinh và chính thức bắt đầu đi làm.
Mối quan hệ giữa Chu Thỉ và cô lúc này từ đùa thành thật, chính thức xác định quan hệ bạn trai bạn gái.
Đến bây giờ, Chu Thỉ gần như đã quên ý định theo đuổi Giang Tĩnh Nguyệt ban đầu của mình.
Đó là bởi vì lông mày của cô và Hạ Thính Vãn có phần giống nhau, đó là lý do tại sao anh ta chủ động theo đuổi cô.
Nói cách khác, Hạ Thính Vãn đã nói trúng rồi.
Ban đầu anh ta thật sự coi Giang Tĩnh Nguyệt thành thế thân của cô ta.
"Cậu không thể nói phải không?"
"Bởi vì sâu trong lòng cậu vẫn thích tớ, giống như tớ vẫn luôn thích cậu nhiều năm như vậy."
"Nếu không thì hôm qua cậu đã không đón tớ ở sân bay rồi đúng chứ?" Lời nói của Hạ Thính Vãn cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Thỉ.
Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ.
Gần như trong tiềm thức, cả anh ta và Hạ Thính Vãn đều trở nên cảnh giác.
Dù sao thân phận của Hạ Thính Vãn rất đặc biệt, nếu chuyện giữa bọn họ bị bại lộ, nhất định sẽ mang đến phiền toái lớn cho cô ta.
"Tớ đi xem một chút." Chu Thỉ tạm thời áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng, buông chân Hạ Thính Vãn ra, đứng dậy đi đến cửa.
Khi anh ta mở cửa, không có ai ở đó.
Nhưng tiếng bước chân ngoài hành lang xa dần.
Chu Thỉ liếc về phía lối vào thang máy, đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía thang máy đã mở.
Vừa nhìn anh ta đã ngay lập tức nhận ra người nọ, trong lòng ngổn ngang trăm mối căng thẳng, anh ta hoảng sợ đến mức tim lỡ nhịp.
"Tĩnh Tĩnh…" Chu Thỉ rất nhanh kịp phản ứng, đuổi theo cửa thang máy.
Nhưng mà, chờ anh ta đến cửa thang máy, cửa thang máy đã từ từ đóng lại.
Người đàn ông qua khe hở cuối cùng của cánh cửa, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Giang Tĩnh Nguyệt trong thang máy.
Ánh mắt cô lạnh như băng, đen như tro tàn.
Nếu như phải tìm ra cảm xúc gì, vậy cũng chỉ có cơn thịnh nộ ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của người phụ nữ khiến người ta hoảng sợ.
Cửa thang máy cuối cùng đóng chặt trước mắt Chu Thỉ.
Hoảng sợ trong lòng anh ta còn chưa tiêu tan, đầu óc như ngừng hoạt động, nhất thời ngẩn ra.
Do dự một lát, Chu Thỉ liếc nhìn thang máy bên cạnh, cuống cuồng nhấn nút đi xuống tầng dưới.
Thang máy ở tầng trên, rất nhanh đã đến tầng của Chu Thỉ.
Sau một tiếng "ding", cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt Chu Thỉ.
Anh ta còn chưa kịp đi vào liền nghe thấy Hạ Thính Vãn gọi "Chu Thỉ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!